
ng trên
những tấm ảnh đó, ngoài việc nhìn thấy tuổi của mình càng ngày càng lớn, chị
không nhìn thấy điều gì khác. Chị không thấy niềm vui, sự thoả mãn, hạnh phúc và
an bình… Chị luôn cảm thấy mình giống bồ công anh, gió thổi tới đâu, chị sẽ bay
tới đó.
Thật không ngờ bồ công anh cũng có ngày phải rơi xuống đất… Ngày anh
ấy tặng chị chiếc nhẫn, chị khóc thảm thiết. Chị chưa bao giờ nói kết hôn nhất định
phải có kim cương Tiffany, áo cưới Vera Wang… Mọi người đều nói kim cương
vĩnh hằng nhưng trong lòng chị, một sinh mạng mới được tạo ra từ xương máu của
hai người vĩnh hằng hơn kim cương.
Tôi nhìn người con gái hạnh phúc trước mắt. Cô ấy đang chìm đắm trong thế
giới của mình, nói những lời về tình yêu. Đây không phải là câu hay nhất mà tôi đã
từng nghe nhưng khiến tôi xúc động nhất.
Hạnh phúc nhé! Hạnh phúc không khó như thế…
Sau khi chia tay Thẩm Ngôn, tôi đi xe về trường, bỗng nhiên rất muốn được
gặp Cố Từ Viễn. Anh nhận được điện thoại của tôi, vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá
nam, chạy đến trước mặt tôi, túm lấy tôi nhìn trái nhìn phải, đến khi chắc chắn tôi
vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm:
- Em làm gì thế? Gọi anh ra ngoài bằng cái giọng ấy, làm anh sợ hết hồn!
Anh còn tưởng em bị xe đâm!
Sau khi làm lành, anh lại nói với tôi bằng cái giọng điệu không chút thương
hoa tiếc ngọc như trước đây nhưng tôi thấy như thế rất tốt. Tôi hy vọng, anh yêu
tôi vì tôi là tôi chứ không phải là vì những gì bi thảm mà tôi đã trải qua.
- Em nói cho anh biết nhé, chị Thẩm Ngôn sắp kết hôn rồi! - Không biết vì
sao tôi bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cố Từ Viễn nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, anh lấy giọng nói:
- Khụ… cái này chúng ta… vẫn chưa đến tuổi…
- Trời ơi, muốn chết à? Em không có ý đó! - Tôi rất muốn cho anh hai cái
bạt tai. Sao anh lại ngốc như thế chứ, sao lại xuyên tạc ý của tôi?
Ngừng một lát, tôi nói tiếp:
- Không biết vì sao, em rất muốn khóc.
Nói xong câu ấy, tôi thấy sống mũi cay cay. Cố Từ Viễn thấy tôi như vậy,
không nói gì nữa.
Lúc ấy, một cái ôm hơn lời nói rất nhiều.
Dĩ nhiên lúc ấy tôi không nhìn thấy Viên Tổ Vực đang đứng ở sau cái cây
đại thụ cách ký túc xá không xa, lặng lẽ nhìn tất cả.
Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Ngôn nộp đơn từ chức. Cấp trên tỏ ra rất tiếc
nuối, nhưng cho dù công ty níu kéo cô như thế nào, cô đều chỉ mỉm cười từ chối.
Mọi người đều biết rằng người con gái thường ngày trông có vẻ rất cứng
rắn, mạnh mẽ, thực ra điều mà cô ấy quan tâm nhất vẫn là gia đình.
Lúc cô thu dọn đồ trong phòng làm việc, trợ lý hỏi:
- Chị đã suy nghĩ kỹ rồi sao?
Thẩm Ngôn sững người, quay sang nhìn khuôn mặt trẻ trung của trợ lý. Đó
là một cô gái vừa mới tốt nghiệp, khuôn mặt toát lên vẻ thẳng thắn, có một vẻ đẹp
khiến người ta xót xa.
Thẩm Ngôn cúi đầu nghĩ một lúc lâu rồi mới trả lời:
- Thực ra tất cả mọi việc trên đời nếu muốn nghĩ thông suốt đều rất đơn
giản, chỉ cần em hiểu thế nào là buông tay.
Trợ lý nháy mắt, dường như không thể hiểu được ý của Thẩm Ngôn.
Có điều, điều đó không quan trọng, quan trọng là Thẩm Ngôn biết rằng mình
thật sự đã từ bỏ một số chuyện.
Nếu không phải vì biết chuyện em gái của Lê Lãng gặp phải Sở Khanh, vì
phẫu thuật chửa ngoài tử cung không thành công dẫn đến vô sinh, thực ra bản thân
Thẩm Ngôn cũng không chắc chắn có thể dùng cái thai trong bụng để ép hôn thành
công hay không.
Khi nhắc đến chuyện này, Lê Lãng không kìm nén được tâm trạng của mình.
Đó cũng là lần duy nhất Thẩm Ngôn nhìn thấy dáng vẻ kích động của anh. Nhắc
đến kẻ xấu xa đã huỷ hoại một đời em gái anh, những đường gân trên cổ anh hằn
lên:
- Năm ấy, nếu không phải em gái anh ra sức kéo anh, nhất định anh sẽ chém
chết thằng khốn ấy!
Thẩm Ngôn nhìn anh và nói:
- Thực ra chuyện này cũng không phải do một phía. Bây giờ loại đàn ông
như thế rất nhiều, khắp các đường, phố lớn nhỏ đều dán quảng cáo nạo phá thai…
Cô vẫn chưa nói xong đã bị Lê Lãng thô bạo ngắt lời:
- Dù sao anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó. Nếu bạn gái anh có con, anh
sẽ lấy cô ấy!
Lúc Lê Lãng nói câu này, họ vẫn chưa yêu nhau. Nhưng cũng chính vì câu
nói này, Thẩm Ngôn hạ quyết tâm sẽ ở bên người đàn ông này.
Người đàn ông này là người thích hợp nhất để đưa cô thoát ra khỏi cái bóng
của quá khứ.
Bước ra khỏi công ty, cô gọi điện cho Lê Lãng nói với anh:
- Em đã thôi việc rồi, căn nhà cũng giao cho bên môi giới rồi, để họ giúp em
cho thuê… Còn anh?
Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của cô.
- Một công ty ở chỗ nhà anh đã trả lời anh. Họ đồng ý nhận anh vào làm.
Anh đã đặt vé máy bay, bốn hôm nữa chúng ta cùng về nhà.
Cùng về nhà.
Sau khi cúp máy Thẩm Ngôn mua một cốc trà sữa trong quán trà sữa bên
đường. Cô nói với đứa trẻ trong bụng:
- Con yêu, con sẽ không giống mẹ đâu. Con sẽ có một gia đình và một tuổi
thơ hạnh phúc.
Nước mắt