XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323631

Bình chọn: 9.00/10/363 lượt.

y là gì.

Ông rót một cốc trà nóng cho cô. Cầm cốc trà, cô cảm thấy mình dần bình

tĩnh lại.

Dần dần bước vào những tình huống mà vận mệnh đã sắp đặt từ trước.

Ông mỉm cười với cô, câu đầu tiên mà ông nói là:

- Tôi họ Tô.

Điện thoại của Lê Lãng khiến Thẩm Ngôn giật mình bừng tỉnh. Anh hỏi cô:

- Em vẫn chưa ngủ à, nếu chưa ngủ thì gặp nhau, anh có chuyện muốn nói

với em.

- Thật trùng hợp… - Trong bóng tối, Thẩm Ngôn nhếch mép cười. - Em

cũng có chuyện muốn nói với anh.

Hai mươi phút sau, họ lái xe đến quán “Phi”. Mục đích của hai người không

giống nhau nhưng ước nguyện ban đầu giống nhau: Nếu một số chuyện bắt đầu ở

đây, vậy thì hãy để nó kết thúc ở đây.

Kết thúc không có nghĩa là đoạn tuyệt. Xét ở một góc độ nào đó, kết thúc là

lật sang một trang mới.

- Sơ Vi, em đừng nói gì cả, kiên nhẫn nghe anh nói hết là được.

Tôi im lặng nhìn Cố Từ Viễn, đôi mắt anh ấy ẩn chứa sự chân thành:

- Sơ Vi, anh biết tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều khiến em rất đau

lòng, cho dù anh làm gì cũng không thể cứu vãn được… Mặc dù anh biết rằng nói

như thế là không công bằng với em nhưng anh hi vọng em tin anh, tin rằng anh thật

sự chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội em. Thật sự anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ




làm tổn thương em… Có lẽ câu nói này khiến em thấy rất sến, nhưng… anh thật sự

yêu em, thật sự chỉ yêu mình em.

Sơ Vi, buổi tối hôm tốt nghiệp cấp ba em nói với anh là em theo đuổi anh

chẳng qua là vì muốn chọc tức mẹ em. Bắt đầu từ cái hôm em không còn quấn lấy

anh nữa, bỗng nhiên anh có một cảm giác chưa từng có, cứ nghĩ đến việc sau này,

hằng ngày em không xuất hiện trước mặt anh, không có những chuyện khiến anh

dở khóc dở cười… Anh cảm thấy cuộc sống thật vô vị, thậm chí anh cảm thấy nếu

không có em, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Vì thế anh tìm Quân Lương, hỏi nguyện vọng của em. Anh nói với em, em

đi đâu anh sẽ theo đó. Em không tin, anh sẽ chứng minh cho em thấy… Anh biết

bao nhiêu năm nay em luôn ngụy trang bản thân, làm ra vẻ không sợ gì cả. Nhưng

thực ra em sợ rất nhiều chuyện… Em sợ đau bụng kinh, em sợ mùa đông đi ngủ

không có đệm điện sẽ lạnh, em sợ anh không yêu em thật lòng… Những điều này

anh đều biết.

Vốn tưởng rằng tất cả lượng nước trong người đã cạn hết cùng với nước mắt

trước đó, không ngờ sau khi nghe những lời anh nói, tôi vẫn khóc.

Tôi từ từ gục đầu xuống, gục vào vai anh. Tôi biết mình không thể lừa được

bản thân.

Càng hận đến nghiến răng nghiến lợi thì càng chứng tỏ tôi yêu người đó, yêu

đến khắc cốt ghi tâm.

Thứ mà tôi nghiến răng đối kháng không chỉ là thế giới này mà còn có anh.

Thứ mà tôi muốn chung sống hoà bình ngoài thế giới này còn có bản thân mình.

Không ngờ người mà tôi tưởng rằng không hiểu tôi, thì ra lại hiểu tôi thấu

đáo như thế. Nếu đã như vậy, vì sao còn khiến tôi bị tổn thương?

Đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt tôi kể từ khi chúng tôi quen nhau:




- Sơ Vi, sẽ không có lần thứ hai nữa. không ai có thể chắc chắn chuyện sau

này, anh chỉ biết bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Đợi đến khi tốt nghiệp,

chúng ta sẽ kết hôn. Em không muốn đi làm cũng không sao. Anh nuôi em.

Đến lúc này, hai chúng tôi đều đã nói năng lộn xộn. Nhưng trong lòng chúng

tôi đều hiểu khoảng cách bị người ta cố tình chia cắt đang dần dần mất đi…

Chúng tôi ở trong ngôi trường quen thuộc trước đây, ôm nhau thật chặt.

Khoảnh khắc ấy, tất cả những oán hận đều được tha thứ. Những thứ đã khiến tôi

đau khổ cuối cùng giống như nước thuỷ triều rút xuống, trả lại sự bình yên…

Lễ tang của bà nội không quá khoa trương, theo lời trăng trối của bà, tất cả

đều được tiến hành đơn giản.

Suốt thời gian này, Cố Từ Viễn luôn ở bên cạnh tôi. Mẹ tôi chỉ tỏ chút ngạc

nhiên lúc mới nhìn thấy anh, sau đó cũng không có bất kỳ phản ứng khác thường

nào.

Tôi quỳ trước mộ bà, giập đầu ba cái. Tôi nói với tấm bia mộ:

- Bà ơi, bà yên tâm, sau này cháu sẽ không bướng bỉnh như thế nữa, cháu sẽ

học hành chăm chỉ, sau này chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền, hiếu kính với

mẹ cháu.

Lúc tôi nói những lời ấy, mẹ lặng lẽ quay người đi lau nước mắt. Không

phải tôi không biết, nhưng tôi không muốn nói.

Trước đây cứ tưởng rằng trưởng thành là một quá trình. Nhưng thực ra ở

một thời điểm nào đó, vận mệnh khiến chúng ta chín chắn trong nháy mắt.

Sự thay đổi của tôi gần như hoàn thành trong một đêm.

Dường như chỉ trong một đêm, tôi tha thứ cho sự giấu giếm của những

người thân suốt bao năm nay. Họ cố nén nỗi đau của mình, cố gắng hết sức tạo ra




môi trường sống tốt nhất mà họ có thể mang lại cho tôi. Nhưng tôi chỉ biết soi mói,

bới móc.

Quân Lương đã từng nói tôi giống Na Tra phiên bản nữ.

Cô ấy nói rất đúng, Tống Sơ Vi trước đây thích nhất chính là cậu bé tên là

Na Tra. Cậu đã lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ, ngang nhiên giơ