
Có lúc muộn rồi, cô ấy đi cùng với khách.
Cô ấy đã từng hỏi Thẩm Ngôn:
- Vì sao cô đến đây?
- Vì cần tiền. - Đây là lý do chân thực nhất.
- Tiền, dĩ nhiên, ai thiếu tiền mà đến đây… - Dáng vẻ của cô ấy khi hút
thuốc thành thục hơn Thẩm Ngôn rất nhiều, trên ngón tay đã có vết vàng của khói
thuốc. - Nếu đã cần tiền, vì sao không qua đêm?
Vấn đề này khiến Thẩm Ngôn không biết nói gì, ngừng một lát, cô nói:
- Suy cho cùng chúng ta không giống nhau.
Không ngờ câu nói này khiến cô gái kia cười ngặt nghẽo. Cô ta nói với
giọng điệu có chút khinh miệt:
- Chẳng phải đều là bán sao? Bán nụ cười với bán thân có gì khác nhau…
Thẩm Ngôn tức giận, chút lòng tự trọng còn lại của cô bị từ “bán” này làm
tổn thương.
Một lúc lâu sau, cô cũng đáp lại một câu đầy khinh miệt:
- Nếu có bằng cấp thì khác.
Đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của họ. Sau lần đó, cô gái kia không coi
Thẩm Ngôn ra gì, thỉnh thoảng lại nói xấu Thẩm Ngôn sau lưng:
- Đã đến đây rồi, còn làm ra vẻ thanh cao.
Nếu không phải vì có sự quan tâm của Trần Man Na, cô sẽ không có chỗ
đứng trong hộp đêm.
Nhớ lại hồi ấy đúng là tuyệt vọng. Vì không chịu nhượng bộ, không chịu từ
bỏ chút nguyên tắc cuối cùng, thu nhập của Thẩm Ngôn chỉ bằng một phần mấy
các cô gái khác.
Chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến ngày khai giảng, cô ngồi trong quán trọ
đếm những đồng tiền ít ỏi, cảm giác hiện thực tàn khốc đã đặt đôi tay lên cổ cô.
Chỉ cần cô dùng sức một chút sẽ bị chết vì ngạt thở.
Cô đi tìm Trần Man Na, gần như là quỳ xuống trước mặt chị ta. Nhưng đối
phương nói với cô:
- Chị thích em là một chuyện, nhưng chị tuyệt đối sẽ không cho em vay tiền.
Em đừng nghĩ chị độc ác. Cuộc sống độc ác hơn chị gấp vạn lần. Em biết rốt cuộc
thứ gì quan trọng nhất không? Là tiền! Có tiền em mới có lựa chọn. Có lựa chọn
mới không sợ sống tiếp.
Thẩm Ngôn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Man Na, chỉ cảm thấy tuyệt
vọng. Nhưng càng tuyệt vọng hơn khi cô biết rằng những gì chị ấy nói là thật.
Thứ có thể khiến một người vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nguyên tắc, nhượng
bộ tới cùng chính là cuộc sống.
Cô lặng lẽ suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:
- Em hiểu rồi.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Ngôn trang điểm, dùng mỹ phẩm của Trần Man Na.
Trước đó cô hoàn toàn không có một chút khái niệm gì với những thứ này, cũng
không hiểu phải phân biệt chúng như thế nào. Chính Trần Man Na đã nói cho cô
biết, phấn lót không được đánh trực tiếp lên mặt, nhất định phải bôi một lớp kem
lót trước… Kẻ mắt phải kẻ lên trên, như thế trông đôi mắt sẽ đẹp hơn… Mascara
tốt nhất nên chuẩn bị hai chiếc, một chiếc đậm, một chiếc làm dài mi, lần lượt
chuốt lên mi mắt, như thế mới đạt được hiệu quả lý tưởng nhất.
Sau khi trang điểm xong, Trần Man Na nhìn cô nói:
- Đúng là chị không nhìn nhầm, Thẩm Ngôn, em đúng là mỹ nữ trời sinh.
Tối hôm ấy, Thẩm Ngôn mặc chiếc váy màu đen, cổ khoét sâu, làn da trắng
như tuyết, nổi bật giữa đám đông.
Xung quanh không có ai nói chuyện với cô, cô ngây người ngồi đó một
mình.
Lúc cô ngây người, có một người đàn ông đi qua trước mặt cô hai lần. Hai
lần đều nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, còn cô không hề nhận ra.
Trần Man Na sai người gọi cô vào phòng bao. Khách lần này đều là những
nhân vật có máu mặt, Trần Man Na không dám sơ suất, thậm chí đích thân ra tiếp
đón.
Thẩm Ngôn ngồi cạnh cô, bỗng chốc có chút lúng túng. Chính cái vẻ non
nớt ấy của cô đã gây hứng thú cho người đàn ông kia.
Đó là một người đàn ông không còn trẻ, rất nho nhã, phong độ, cử chỉ rất
đúng mực. Lúc ấy ông ta không hề nói với Thẩm Ngôn điều gì mà gọi Trần Man
Na sang một bên, thì thầm vài câu rồi đứng dậy ra về.
- Em thật may mắn. - Trần Man Na thốt lên từ tận đáy lòng.
Thẩm Ngôn nhìn cô, không biết tiếp theo mình sẽ nghe thấy điều gì nhưng
trực giác nói với cô, chuyện này đủ để lật đổ cả cuộc đời cô.
Trần Man Na không vòng vo, phong cách nói chuyện của cô từ trước tới nay
đều như vậy:
- Có một người đàn ông thích em, nghe nói em vẫn còn trinh… muốn đưa
em đi, em hiểu ý của chị rồi chứ?
Hiểu, dĩ nhiên là hiểu, đã nói đến lõa lồ như thế, đến mức khiến cô cảm thấy
không thể lọt tai được…
Cuối cùng Trần Man Na nói:
- Em hãy nghĩ thật kỹ. Chị vẫn nói câu ấy, em cũng là người trưởng thành
rồi, có thể tự mình quyết định.
Đôi khi có vẻ như vận mệnh cho bạn lựa chọn, thực chất bạn không có
quyền lựa chọn.
Bạn không biết tiếp theo là họa hay phúc. Bạn không biết nên đau khổ nhẫn
nhịn hay mỉm cười.
Sau một đêm trằn trọc mất ngủ, Thẩm Ngôn đã gọi điện cho người đàn ông
ấy. Trong căn phòng ở khách sạn, cô ngồi trước mặt ông, dáng vẻ bồn chồn, bất an
khiến ông nghĩ đến con gái của mình. Con gái của ông ít hơn cô năm tuổi, đang ở
cái tuổi không biết trời cao đất dà