
ó chuyện gì cô không thể nói hết một lần được sao?
Đôi mắt của cô bé ấy rất to và đen:
- Tống Sơ Vi, thực ra chuyện này không đến lượt một người lạ như tôi nói
với chị. Tôi cũng vô tình biết được chuyện đó khi mẹ chị nói chuyện với bà chị…
Chỉ là mẹ chị đối xử với tôi rất tốt. Tôi nghe họ nói đến những chuyện chị giận bác
ấy, tôi cảm thấy chị không hiểu chuyện…
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta. Nếu cô ta còn dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ
đánh chết cô ta.
Cô ta tiến lên một bước, nhìn tôi không chút sợ hãi:
- Tống Sơ Vi, chị nghe rõ đây. Có một chuyện chị nên biết…
Tôi cầm di vật của bà đi trên đường phố của thành phố Z như một cái xác
không hồn.
Đây là thành phố tôi đã sống mười mấy năm. Vì sao đột nhiên trông nó lại
trở nên xa lạ thế này? Mỗi căn nhà, mỗi khu kiến trúc đều xa lạ… Dường như tôi
đã mơ một giấc mơ rất, rất dài.
Bạn đã từng có cảm giác này chưa? Vốn dĩ tất cả đều rất quen thuộc nhưng
cuối cùng phát hiện chẳng qua chỉ là ảo giác.
Những người vốn tưởng rằng là thân thiết nhất, thì ra từ trước tới nay đều
lừa mình.
Vì sao… vì sao… vì sao… vì sao hết người này đến người khác lừa tôi?
Ngồi trên đường, ngồi giữa vạch vàng, ngồi ở cái nơi nhỏ bé nhất trên vũ trụ
bao la, tôi ôm lấy cơ thể mình đang run rẩy, vừa khóc vừa tự hỏi.
Vì sao…
Trời mỗi lúc một tối.
Trong tiếng còi ô tô không ngừng, đột nhiên điện thoại của tôi đổ chuông.
Giọng nói của Viên Tổ Vực nghe có vẻ rất lo lắng:
- Tống Sơ Vi, bạn em nói em về thành phố Z rồi, có thật không? Anh đến
chỗ em nhé!
Tôi không nói một câu nào mà tắt máy luôn.
Bất kỳ ai cũng đừng đến làm phiền tôi, cả thế giới này không có một người
nào đáng tin.
Các người đều lừa tôi. Các người đều coi tôi là con ngốc…
Tôi sẽ không tin bất kì ai nữa. Tôi sẽ không tin một ai…
Quân Lương bước xuống từ xe của Lê Lãng, sau khi lễ phép cảm ơn, cô dõi
theo chiếc xe của anh. Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau:
- Anh ta là ai?
Cô quay người lại, Đỗ Tầm hằm hằm bước ra khỏi bóng tối. Anh nhìn Quân
Lương chằm chằm:
- Anh hỏi em, anh ta là ai?
Vì trước đó đã khóc một trận nên tâm trạng của Quân Lương nhẹ nhõm hơn
rất nhiều. Vì thế cô không hề so đo với thái độ của Đỗ Tầm mà khẽ trả lời anh:
- Bạn trai của một người chị, thấy em không vui nên đưa em đi giải sầu.
- Anh ta cũng quan tâm đến em thật đấy nhỉ? Bạn trai của chị gái ruột cũng
không tốt như thế. - Đỗ Tầm không che giấu sự khó chịu của mình.
Quân Lương vốn đã không còn cảm thấy bực bội nhưng sau khi nghe câu
nói xỏ xiên của Đỗ Tầm bỗng trở nên bực tức:
- Anh có ý gì hả? Khó khăn lắm em mới thấy khá hơn một chút, anh đừng
khiến em ngột ngạt được không?
Thật khó có thể biết trước được, trước đây có bao nhiêu người phản đối họ
yêu nhau, bao nhiêu trở ngại muốn họ chia tay, họ đều không từ bỏ. Vậy mà khi
cuộc sống đã dần trở lại bình thường, tương lai sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp thì
hai người lại bắt đầu cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.
Quân Lương gườm gườm nhìn Đỗ Tầm. Đỗ Tầm cũng trừng mắt nhìn cô.
- Đồ thần kinh! - Quân Lương nói câu ấy rồi quay người bước đi.
Đỗ Tầm túm lấy cô:
- Tôi làm sao, cô đã sai rồi lại còn mắng tôi?
- Tôi làm sai cái gì? Sai lầm lớn nhất của tôi chính là quen anh!
Vốn dĩ không nên như thế… Sau khi làm cho Đỗ Tầm tức giận bỏ đi, Quân
Lương ngồi trên sân thượng suy nghĩ rất lâu.
Vào buổi tối cô biết thực ra Đỗ Tầm đã có bạn gái, cô ngồi dậy, leo lên sân
thượng, vừa khóc vừa đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng tình cảm đã chiến thắng đạo
đức, lý trí, lòng tự trọng… Hôm nay, cũng ngồi ở đó, nhưng tâm trạng của cô hoàn
toàn khác.
Thực ra vấn đề ấy luôn ở trong lòng cô, chỉ là mỗi lần vừa mới nảy ra thì đã
bị cô nén xuống. Cô không cho phép mình nghĩ, không cho phép mình đối mặt,
không cho phép mình cân nhắc.
Đối thủ của cô trong cuộc tình này không chỉ có Trần Chỉ Tình mà còn là
chính bản thân cô.
Vì sao lại như vậy? Trước đây Đỗ Tầm không phải là người so đo tính toán
như thế. Sự phóng khoáng trước đây của anh đi đâu mất rồi? Có phải vì để đạt
được những thứ trước mắt mà phải trả cái giá quá nặng nề như thế?
Vì cái giá này nên khiến những thứ cô và Đỗ Tầm đạt được trông có vẻ vô
cùng quan trọng, không dễ bị xâm phạm, khiến cả hai trở nên suy tính thiệt hơn,
không có cảm giác an toàn.
Vấn đề trước đây đã bị Quân Lương kìm nén cuối cùng đã xuất hiện trước
mặt cô.
Chúng ta bất chấp mọi thứ để được ở bên nhau, thật sự có đáng không, Đỗ
Tầm?
Mặt trăng dần bị đám mây che lấp. Trong căn phòng ở khách sạn, Lâm Mộ
Sắc quấn khăn tắm, bình tĩnh nhìn Cố Từ Viễn đang nổi giận.
- Rốt cuộc hôm ấy cô đã đưa cho Tống Sơ Vi cái gì? Rốt cuộc cô đã nói với
cô ấy những gì? - Cố Từ Viễn đi từ đầu phòng đến cuối phòng, trôn