
Ngôn vẫn rất ngông nghênh.
Quả thực Trần Man Na có cách nhìn khác với cô. Nếu người khác dám nói
với cô như thế thì e là phải chuẩn bị tâm lý bị tống cổ ra ngoài, nhưng Thẩm Ngôn
không sợ.
Trần Man Na nhìn khuôn mặt trẻ con của cô, bỗng nhiên cười và nói:
- Chưa gặp ai nhờ vả người khác như em, nhưng rất lạ là chị lại thích em.
Em giống chị, chúng ta đều biết mình cần gì.
Mục đích rất rõ ràng. Đây là lời đánh giá mà giám đốc và tất cả các đồng
nghiệp xung quanh đã dành cho Thẩm Ngôn nhiều năm về sau. Nếu là trong công
việc, đây không những không phải là khuyết điểm mà còn là ưu điểm đáng để
người khác học tập.
Nhưng mỗi khi có ai đó nói câu nói này, người đầu tiên mà cô nhớ tới là
Trần Man Na mà mình đã gặp năm mười tám tuổi.
Bắt đầu từ ngày đến hộp đêm, cuộc sống của cô bắt đầu từ đêm.
Ban đầu, cô chỉ uống rượu, hát hò cùng với khách giống như những cô gái
trang điểm rất đậm. Tiền thù lao không nhiều, đôi khi còn phải chia cho mấy
người. Nhưng thu nhập vẫn cao hơn nhiều so với những công việc trước đây của
cô.
Mặc dù vậy, cô vẫn không lỡ tiêu pha lãng phí, thường xuyên nhịn đói đi
làm, sau đó lúc ngồi với khách thì trốn một bên ăn ngấu nghiến những đồ ăn mà
khách gọi.
Lâu dần có khách hàng không hài lòng:
- Cô em này đến để ăn hay tiếp khách?
Thẩm Ngôn cũng không chịu thua:
- Mẹ kiếp! Ai là cô em? Tôi là phục vụ!
Câu nói ấy khiến mọi người trong phòng cười ầm lên. Mọi người vui đến nỗi
ôm bụng cười ngặt nghẽo, không chỉ những khách hàng đến mua vui, ngay cả đồng
nghiệp của cô cũng cười.
Cô không muốn nói nhiều với những người này, đứng dậy đi ra ngoài, đứng
ở cửa xin một điếu thuốc, không quan tâm mình có biết hút hay không, châm một
điếu rồi bắt đầu hút.
Quán bao phía sau vẫn có người đang cười. Cô khinh miệt nghĩ, tôi sẽ đi, tôi
sẽ đi học, tôi không giống với các người.
Nhiều năm sau, cô nhìn bạn trai của mình giấu mình, ngồi cùng một cô gái
kém mình năm tuổi trong quán sushi của Nhật, cười nói vui vẻ, trong lòng cảm
thấy bi ai.
Mày tưởng là khác ư? Có cái gì khác nào, chẳng phải cuộc đời chỉ có mấy
loại đó sao?
- Anh đã gặp Sơ Vi, em biết chứ? - Lê Lãng gắp một miếng cá hồi đưa lên
miệng.
Quân Lương rất thích uống trà đại mạch ở đây, không giống với trà đại mạch
kém chất lượng nhạt đến nỗi không cảm nhận được mùi vị ở những cửa hàng sushi
giả mạo khác. Mùi vị ở quán này rất đặc trưng.
Cô gật đầu:
- Em biết, anh còn mời cô ấy đi ăn kem. Lúc về cô ấy nói với em chị Thẩm
Ngôn có bạn trai, vừa đẹp trai vừa phong độ, rất hợp với chị Thẩm Ngôn.
Lê Lãng mỉm cười rất lịch sự. Lúc Quân Lương nhắc đi nhắc lại tên Thẩm
Ngôn, khuôn mặt của anh lộ vẻ ngượng ngùng, không vui.
Họ đều là người thông minh, có những điều không cần phải nói quá rõ ràng.
- Em cãi nhau với Sơ Vi à? - Lê Lãng có ý chuyển chủ đề.
Chủ đề này khiến Quân Lương không biết phải nói tiếp thế nào. Nhưng thực
ra cô rất muốn mở cánh cửa đã đóng chặt quá lâu, tìm một người để tâm sự.
Khoảng thời gian gần đây, cô cảm thấy quá nặng nề.
- Thực ra em không muốn cãi nhau với cô ấy. Em tin rằng cô ấy cũng không
muốn cãi nhau với em… Chỉ là chúng em đều rất chán, không biết có thể nói gì với
nhau. Ai cũng có rất nhiều chuyện… Lập trường của bọn em không giống nhau.
Từ nhỏ đến lớn, chúng em cũng có một số bất đồng trong những chuyện khác
nhưng chưa có lần nào giống như lần này… Thật sự không biết phải kết thúc như
thế nào…
Mặc dù Quân Lương nói ngắt quãng nhưng Lê Lãng hiểu hết. Anh dịu dàng
nhìn cô, để cô nói tiếp.
- Thực ra em rất mệt, rất khổ sở, có lúc em thật sự nghi ngờ không biết mình
có sai không… Có phải em đã thật sự sai không, không nên tiếp tục ở bên cạnh Đỗ
Tầm, không nên bất chấp ánh nhìn của người khác, kiên trì đến cùng… Từ trước
tới nay, em tưởng rằng mình rất lợi hại, rất kiên cường. Em tưởng rằng bao nhiêu
năm nay, cái tính thích làm theo ý mình đã khiến em không còn bận tâm đến suy
nghĩ của người khác nữa nhưng thực ra không phải… Anh biết không, thực sự em
rất buồn…
Không biết có phải vì đã kìm nén quá lâu hay không, Quân Lương nói rồi
bắt đầu nghẹn ngào.
Cô rất ít khi khóc trước mặt người khác. Trước đây là vì không có chuyện gì
khiến cô phải khóc. Sau này là vì cái tính kiêu ngạo không cho phép cô yếu đuối
trước mặt người khác.
Nhưng không biết vì sao trước mặt Lê Lãng, dường như cô có thể không cần
bận tâm, không cần ngụy trang, cũng không cần cứng cỏi.
Chiếc mặt nạ dù có đeo lâu như thế nào chẳng qua cũng chỉ là một chiếc mặt
nạ. Sau khi bỏ nó xuống vẫn là khuôn mặt thiếu nữ trong sáng.
- Em không nói với Đỗ Tầm và Sơ Vi, rốt cuộc em phải chịu đựng những gì.
Có hôm em đi học, người chuyển phát nhanh gọi em ra cổng trường nhận bưu kiện,
là chuyển phát nhanh trong thành phố. Sau khi ký tên, bỗng nhiên em nghe thấy
trong