XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323640

Bình chọn: 9.5.00/10/364 lượt.

luồng hơi lạnh

trào dâng trong lòng: Thậm chí anh ta còn không đợi được thang máy, chỉ để đi

gặp Tống Sơ Vi…

Tống Sơ Vi, đồ hèn hạ.




Bình tĩnh một hồi, cô ta quay về phòng, căn phòng ấm áp vẫn khiến cô ta

cảm thấy lạnh. Hơi lạnh tỏa ra từ chính cơ thể cô khiến cô ta đang thu mình trong

chăn mà vẫn không kìm được cơn run rẩy. Một lúc lâu sau, cô ta cầm điện thoại,

nhấn một dãy số.

Cố Từ Viễn khó nhọc chạy bộ từ tầng mười lăm xuống tầng một, vừa chạy

vừa gọi điện thoại cho Quân Lương, hỏi thăm chỗ ở của Tống Sơ Vi.

Giọng nói của Quân Lương trong điện thoại có vẻ vô cùng cấp thiết:

- Đường Nguyên Nguyên nói sáng nay vừa tan học là cô ấy về luôn. Bọn

mình không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu mau đi tìm cô ấy đi!

Sau khi cúp máy, Cố Từ Viễn lao ra khỏi cửa khách sạn, mở cửa chiếc taxi

đang chờ khách. Không chờ taxi phản ứng, anh liền lấy trong ví một tập tiền đưa

cho tài xế, nói với anh ta bằng giọng điệu rất dứt khoát, không để cho anh ta từ

chối:

- Thành phố Z, nếu thiếu, sau khi xuống xe tôi sẽ rút tiền trả anh.

Suốt chuyến đi hai tiếng rưỡi, anh thấy lòng như có lửa đốt, một câu nói

không ngừng vang lên trong lòng, chỉ muốn nói cho Tống Sơ Vi nghe ngay sau khi

bước xuống xe.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, chúng mình bắt đầu lại nhé.”

Thực ra chúng tôi chưa xa nhau bao lâu. Lúc được anh ôm vào lòng, tôi vẫn

có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh. Tôi vẫn có thể nhớ rất rõ

tên loại nước hoa ấy.




Cuối cùng anh không run rẩy nữa, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt đỏ hoe đã

chứng minh cho suy đoán của tôi. Quả thật anh đã khóc.

Tôi nhìn anh, cảm thấy rất xót xa. Thực ra không cần như vậy, anh không

cần phải vì em mà như thế. Em là cái gì cơ chứ, em chẳng là cái gì trong vũ trụ bao

la này.

Ai cũng có thể lừa em, có thể không coi trọng em.

Quân Lương, anh và mẹ em, mọi người đều là những người thân thiết nhất

của em, nhưng cũng là những người làm tổn thương em nhiều nhất.

Tôi nhìn anh chằm chằm, thực ra ánh mắt của tôi đã không còn nhìn rõ gì

nữa, linh hồn đã bay đến một nơi rất cao và rất xa…

Từ Viễn, anh biết không, từ nhỏ mẹ em đã dạy em phải làm một người thành

thật. Em cứ tưởng rằng thành thật là một phẩm chất tốt, đến tận khi từng sự thật tàn

khốc trong cuộc sống dần dần được hé mở.

Cảm ơn anh đã khiến em biết được rằng thì ra người em yêu không yêu em

như em đã tưởng…

Cảm ơn người xa lạ ấy đã khiến em biết được rằng thì ra không phải bố em

mất tích… mà ông đã không còn trên cõi đời này…

Cô gái mặc bộ đồng phục màu trắng lại gần tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Cô ấy

nói:

- Tống Sơ Vi, chị nghe rõ đây, bố chị đã mất lâu rồi…

Mất lâu rồi…

Một tai nạn nặng nề xảy ra trong cuộc sống của mình, vì sao nghe có vẻ

giống như một câu chuyện bị trẹo chân? Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:




- Cô mới chết ấy! Cô nói xong rồi chứ, nói xong rồi thì tôi đi đây.

Cô ta nắm chặt tay tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc, không cho phép tôi coi đó là

chuyện đùa:

- Tống Sơ Vi, đó là sự thật! Chính bà nội chị nói cho tôi biết. Hồi chị học

tiểu học, có một năm chị ở nhà bà ngoại. Tôi nói không sai chứ? Chuyện xảy ra

vào năm ấy. Họ sợ chị không chịu đựng nổi, vì thế nên mới giấu chị…

Tôi nhìn miệng cô ta mấp máy, nói ra những lời nực cười nhưng lại không

thể nghi ngờ.

Bao nhiêu năm nay, tôi không nhìn thấy hai chữ “ly dị” trong quyển hộ

khẩu. Tôi luôn hy vọng, tưởng rằng họ chỉ xa cách… Tôi cứ tưởng rằng không biết

chừng một ngày nào đó, bố sẽ quay về xin tôi tha thứ…

Giấc mơ ấu trĩ nực cười như vậy, tôi đã mơ suốt bao nhiêu năm.

Khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy trái tim mình đã trở thành một cục

máu không biết đập… Cho dù có lấy kim chọc nó, tôi cũng không thấy đau nữa.

Được lắm, được lắm, đã thành công giấu giếm tôi bao nhiêu năm nay.

Bạn đã từng nhìn thấy nguyệt thực chưa?

Nguyệt thực là hiện tượng thiên văn đặc biệt. Khi mặt trăng chuyển động

đến phần bóng của trái đất, ở khu vực giữa mặt trăng và trái đất, vì ánh nắng mặt

trời bị trái đất che lấp nên nhìn thấy mặt trăng bị khuyết một phần.

Thì ra trong lúc tôi vẫn còn mơ hồ không hiểu gì, sinh mệnh của tôi đã bị

mất đi một phần.




Một người cũng cảm thấy sinh mệnh của mình bị mất đi một phần chính là

Thẩm Ngôn đang ngồi một mình trong căn phòng tối.

Sau lần Lê Lãng nói anh vẫn chưa chuẩn bị cho việc kết hôn, cô hút thuốc

nhiều hơn. Trước đây căn phòng tràn ngập mùi hoa oải hương, còn bây giờ đã bị

mùi thuốc lá thay thế.

Trong khói thuốc mịt mù, dường như cô lại nhìn thấy mình năm ấy.

Hồi ấy có một cô gái đối xử với cô khá tốt. Cô ấy hơn cô một tuổi, dù có

chuyện gì hay không cũng tìm cô nói chuyện.

Cô gái ấy rất xinh đẹp, lúc cười mang một vẻ quyến rũ kỳ lạ. Khách đến hộp

đêm đều rất thích tìm cô ấy.