
ng vết thương ngoài da
nên Quỳnh Thư đã được chuyển về phòng yêu cầu cho bệnh nhân nhẹ,một vấn
đề chính của Thư đó là cô bị suy nhược cơ thể trầm trọng lại thêm chứng
nghiện rựu nên cô vẫn chưa được xuất viện ngay mà phải ở lại tĩnh dưỡng
và cho bác sĩ theo dõi thêm.Cô ngồi trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn ra
cửa sổ, cơ thể cô như con thiêu thân ,cô không dám gọi điện về cho mẹ,
không dám để bà buồn phiền thêm nữa, cô thấy hận bản thân mình đã quá
yếu đuối.Nhìn cảnh người chăm sóc cho bệnh nhân xung quanh mình, nước
mắt Thư lại trào ra ,cô thấy tủi thân ghê ghớm.Trng lúc này Thư nhớ đến
Văn, giờ này chắc anh đang hạnh phúc bên cạnh Trang, đêm qua tuiy mơ hồ
nhưng cô cũng nhận ra có một người đàn ông đã cứu cô, bóng dáng và mùi
nước hoa rất quen thuộc, xoay người úp mặt vào tường, nước mắt lại lăn
dài trên má Thư
7h, hôm nay Văn phải đi làm sớm nên không thể đến bệnh viện thăm Thư ,Trang đã nhận trách nhiệm này thay Văn, mua một ít
cháo và sữa cô tiến đến bệnh viện.Dãy phòng 304 hiện ra, đẩy nhẹ cửa cô
bước vào, nhìn khuôn mặt héo hắc của Thư khiến cô xót xa, cô biết mình
đã nhẫn tâm cướp mất hạnh phúc của Thư nhưng sự việc cũng đã rồi không
thể đổ lỗi cho ai được, âu cũng là duyên số, cô sẽ có gắng hết sức mình
để giúp đỡ cho Thư nếu cô cần.Lau nhẹ vai Thư ,Trang gọi nhỏ:
-Thư ơi, em dậy ăn cháo nè
Đưa đôi mắt mệt mỏi Thư nhìn Trang, một chút hận trào dâng trong lòng cô,
đúng vậy dù Thư có là người con gái hiền lành, không mưu mô toan tính
nhưng nhìn thấy tình địch của mình đang đứng trước mặt thử hỏi ai mà giữ được bình tĩnh chứ?
-Chị đến đây làm gì,?đến đây để xem tôi thân tàn ma dại thế nào hả?
-Em đừng nói vậy ,chị biết chị và anh Văn đã rất có lõi với em nhưng mà….
-Chị đưng có ngụy biện, tại sao chị không nói rõ với tôi ngay từ đầu rằng
chị và anh Văn mới là một đôi như thế sẽ khiến tôi bớt đau khổ và… mà
thôi giờ nói gì cũng đã muộn rồi, tôi không muốn gặp mặt chị nữa, chị về đi ,tôi mệt lắm
Trang cố nén lòng, cô biết Thư sẽ không dễ dàng
tha thứ cho mình ,nhưng cô là người có lỗi, cô phải nhận lỗi,cô phải bù
đắp cho Thư
-Nếu em không muốn nhìn mặt chị, chị sẽ đi, nhưng em hãy ăn bát cháo này đi đã. Vừa nói Trang vừa trút cháo ra tô và để lên bàn
-Tôi đã bảo là tôi không muốn ăn, chị làm ơn đi ra ngoài đi
Thư hét lên khiến mọi người trong phòng đều quay phắt lại nhìn, Trang nhìn
vẻ mặt đau khổ của Thư ,cô biết rằng mọi chuyện không nên quá nóng
vội,cô sẽ có gắng thuyết phục Thư, hiện giờ tốt nhất là cô nên ra về để
tránh kích động cho Thư.Nghĩ thế cô nói :
-Được rồi ,chị sẽ đi,
cháo chị để trên bàn, còn sữa và trái cây nữa nè ,khi nào cần gì cứ gọi
cho chị,chị sẽ giúp.Nói xong Trang quay bước đi thẳng, khi Trang đã ra
khỏi phòng Thư tức giận vung tay hất hét đống đồ ăn xuống bàn”tôi không
trách gì chị mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay là do tôi tự chọn nhưng tôi
không thể nhìn mặt chị, nói chuyện với chị như không có chuyện gì xảy
ra, mong chị sẽ hiểu cho tôi”. Rời khỏi bệnh viện với tâm trạng rối bời,trong đầu Trang lúc này toàn
hiện ra hình ảnh của Thư, cô gái rũ rượi, tả tơi vì rượu tối qua.Hơn ai
hết Trang biết mình là người đã gián tiếp gây ra nỗi đau cho Thư,mặc dù
bị Thư xua đuổi và chán ghét nhưng tự trong sâu thẳm lòng mình cô luôn
hứa sẽ kiên trì và giúp đỡ Thư đến cùng,giúp cô sớm vượt qua hoàn cảnh
này.đang miên mang với những dòng suy nghĩ thì điện thoại Trang rung lên trong một giai điệu của một bài hát quen thuộc
-em nghe nè anh Lâm?
Trang rảnh không?Anh với My đang ngồi ở “Vọng nguyệt nè”,em tới đâ y đi, tụi anh cóchyện quan trọng cần nói với em đó
-Vâng. Hai người đợi em chút nha
Tắt điện thaaij Trang rồ ga phóng đi ,chiếc xe ga của cô lướt nahnh trong
gió ,bỏ lại những hàng câu hờ hững bên đường, những hạt bụi của thời
gian, bõ lại tất cả những nỗi u buồn cô tiến về hướng “vọng nguyệt”
Tiếng nhạc xùm xèng làm Trang muốn bùng cả hai các lỗ tai.”Vọng Nguyệt “là
vậy,vì là quán cà phê dành cho giới trẻ nên không khí ở đây luôn sôi
động và mới mẻ, những lùm cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, cách bày trí
cũng rất hợp gu và thời thượng.Tất cả đã tạo nên một không gian vừa tươi mới vừa là,độc đáo,có thể nói “Vọng Nguyệt” là quán cà phê được yêu
thích nhất Sài Gòn hiện nay.
Từ xa xa phía bên góc trái của quán
Hà My đang giơ tay vẫy Trang rất nhiệt tình, cô cũng mỉm cười đáp lại
,đưa tay ra hiệu là mình đã nhìn thấy họ cô tự nhiên bước vào.Nghĩ cũng
lạ lùng thật,Phúc Lâm và Hà My hai con người với hai tính cách hoàn toàn khác nhau, my vui vẻ, tinh nghịch nhí nhảnh nói cười suốt ngày, còn Lâm thì điềm đạm ,chững chạc và ít nói hơn hẳn.Tuy là trái ngược nhay như
vậy nhưng khi kết hợp lại đó đúng là một sự gắn kết hoàn hảo, có thê bổ
sung cho nhau.Trang cũng mừng cho Lâm cuối cùng anh cũng đã chịu rũ bỏ
quá khứ, mở lòng mình để đến với My.Hi vọng lần này ông trời sẽ không
nhẫn tâm cướp đi hạnh phúc của anh một lần nữa.
-Sao ,hai người có chuyện gì quan trọng muốn nói với em hả?
My cười tươi hơn hoa
-Chị cứ ngồi xuống đi cái đã, c