
i kia cô không thể kìm hãm nổi nữa, máu điên nổi lên, Linh cầm ngay cái bánh gato định đem cho khách úp thẳng mặt vào tên khốn, người nói cô « như đứa cấp 2 mới dậy thì »
« AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA »
Cơn tức giận của Linh đã bốc lên tận đỉnh đầu rồi.
NÀY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đến lượt thì Bảo Thiên gào lên
« CÔ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI ĐÂU, BIẾT CHƯA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! »
………………………
………………………
Ngày hội về thăm lại trường cũ cuối cùng cũng diễn ra và Linh mong chờ từng giây từng phút để được gặp Hải Minh, anh dạo này thấy ít khi lui tới quán cafe.
Linh nhớ anh, nhớ da diết, nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt anh, nhớ giọng nói êm êm và thái độ thật sự dịu dàng lúc anh nói.
Hàng trăm con người từ khắp mọi ngả đổ về ngôi trường này, nhiều bạn bè cũ lâu ngày Linh không nhận ra, cả ngôi trường này nữa, hình như nó bớt cổ kính và rêu phong đến lạ. Những cảm xúc ấu thơ lại ào ạt trở về, kia là cái gốc cây Linh vẫn ngồi xem Hải Minh chơi bóng đá, kia là cái bục sân khấu nơi mà cô đã nhận chiếc kẹo mút từ anh….Bao nhiêu kí ức trở lại với Linh mồn một giống như một cuốn phim quay chậm.
- Hải Minh kia rồi ! ôi, anh ấy đẹp trai quá ! My xuýt xoa huých tay Linh khi cô đang vẩn vơ nghĩ ngợi
- Đúng là Hải Minh rồi.
- Nào, tao xem mày nào, đẹp rồi, tự tin lên nhé, tiến lại gần anh ấy và nói chuyện…
Linh tự nhiên thấy mình run, chân tay cảm giác như không đứng được, thêm cả trái tim trong lồng ngực đang đập liên hồi.
Cô tiến từng bước lại gần với Hải Minh….
Còn sáu bước, năm bước, bốn bước, ba bước…..
« Hải Minh !!!!!!!!!!!!!! Anh, nhận ra em không ? »
« Ồ, Minh Thư, em giờ khác quá ! »
« Anh cũng vậy mà, nhưng giờ càng đẹp trai hơn nữa, anh nhớ vở diễn của chúng ta chứ, anh là Hoàng Tử, em là Công Chúa này, ôi, ước gì được bé lại như ngày xưa anh nhỉ »
« Em giờ xinh quá ! »
« Mình đi ra ngoài nói chuyện anh đi, đây ồn ào quá, đi nào ! »
Linh đã bước những bước rất gần đến Hải Minh, cô định bắt chuyện thì Minh Thư cô nàng xinh đẹp nổi tiếng trường cấp 2 đã đến trước Linh rồi kéo phắt Hải Minh đi. Tám năm trước, trường cấp hai nổi đình đám cặp đôi Hải Minh- Minh Thư đẹp đôi và tài hoa giỏi giang nhất trường. Và bây giờ gặp lại, có lẽ họ vẫn thế, tự dưng Linh chùn bước, có cái gì đó khiến cô chẳng thể nào có đủ can đảm tiến tới trước mặt Hải Minh nữa.
Linh bỏ về, mặc kệ cho My ra sức căn ngăn, Linh còn ở lại làm gì nữa khi con nhỏ Minh Thư cứ kè kè bên Hải Minh như thế. Có cố công cũng vô ích !
Linh đi bộ trên hè phố, tự dưng thấy khóe mắt cay cay, trời nóng nực, nước mắt và mồi hôi lẫn lộn nhau, thêm tèm lem cả mascara chảy xuống. Ai nhìn thấy bộ dạng của Linh lúc này thì quả thật là kinh khủng.
- Mặt mũi cô bị làm sao thế kia !
Linh chưa định thần được gì thì thấy tay mình có ai đó kéo phắt đi, « là….Bảo Thiên !» Anh đứng quan sát cô tự lúc nào, rồi xuất hiện đột ngột ngay trước mặt Linh.
- Buông ra, đồ tồi !
- Nhìn cô bây giờ xem, trông chẳng khác gì mấy con gấu trúc đần độn tôi vẫn thường xem trên phim.
- Anh thì biết cái gì.
- Tôi chẳng cần quan tâm, lau hai cái mắt đen ngòm kia đi, nhìn mặt cô kinh quá đấy, tôi đưa cô về !
Linh im không nói thêm gì nữa, rồi Bảo Thiên lấy xe đưa cô về, Linh cũng chẳng thèm hỏi xem sao anh ta lại có mặt ở đây đúng lúc có Linh. Đi cả đoạn đường về nhà, anh ta cũng chẳng thèm hỏi lí do xem tại sao Linh lại trở nên như thế. It ra thì lúc này anh ta cũng chẳng thèm quan tâm và Linh biết ơn vì điều đó.
- ủa, hai đứa về cùng nhau sao ? Ông già khó tính chủ quán ngạc nhiên hỏi
- Cháu chào hai ông ạ. Tên đáng ghét Bảo Thiên lễ phép
- Vào nhà đi cháu, mặt mũi cái Linh bị làm sao thế kia ??? Ông nội đưa mắt nhìn Linh rồi lại đưa mắt sang nhìn Bảo Thiên.
- Chắc cô ấy giận cháu đấy ạ. Bảo Thiên lấy tay chạm lên mặt Linh rồi cười cười.
« Á » Bảo Thiên kêu lên. Linh cầm cái túi đập vào Bảo Thiên đang kiểu toe toét với cả hai ông đang nhìn với con mắt ngạc nhiên cực độ.
- Cháu xin phép vào phòng ạ.
Linh đi vào phòng thẳng thừng không thèm nhìn gã đáng ghét kia, cái thời điểm chẳng có gì hay ho mà anh ra sao cứ nhơn nhơn mặt ra được không biết ?
……………………….
……………………….
- Này nhóc ! Bảo Thiên đứng lấp ló ở cửa phòng Linh
- CHUYỆN GÌ ???????????????????? Linh hét lên.
- Hai ông cụ đi chơi rồi, họ dặn tôi ở lại trông nhà sợ rằng cô sẽ nổ cơn lên và sẽ… đốt nhà ! HAHA HA HA…
- ANH IM ĐI, SAO ANH KHÔNG VỀ ĐI, TÔI MUỐN MỘT MÌNH !
- ĐỒ NGỐC, RA ĐÂY NÀO !
Bảo Thiên mở tung cửa, vào túm lấy Linh lôi xềnh xệch đi, bộ dạng Linh như một con mèo quên chưa rửa mặt vậy
- Những lúc buồn phải chơi hết mình nghe chưa !
Tiếng nhạc chát chúa trong bar làm Linh chẳng thể nghe được kẻ đáng ghét kia nói gì, anh ta cứ thế lôi Linh đi, rồi chọn một chỗ, đẩy Linh ngồi xuống.
- Ha ha ha, nhìn cô kìa, y như một tên ngốc !
- Kệ xác tôi, cớ sao anh còn lôi tôi đi đến đây làm gì
- Chẳng qua hai ông già muốn tôi làm bảo mẫu trông trẻ thôi !
- Hừ !
- Này, cô thất tình đấy à ?
- (im thít)
- Ha ha ha, tôi biết ngay mà, đúng là ẩm ương nhóc con !
- ….Linh định