
chỉ mới có hai, ba tháng thôi mà.
Làm sao Tả Gia Thanh có thể nhìn ra là cô sống không tốt chứ? Anh ta thật là ngông cuồng!
Sau đó cô mới kịp phản ứng lại, cho dù lúc này cô có ăn mặc cao quý, phong
thái thanh tao thì Tả Gia Thanh vẫn có thể đoán ra cô sống không mấy
sung sướng. Cái kết cục này mấy năm trước anh ta đã đoán ra. Anh ta nói:
- Đổng Du, anh xin lỗi em, anh biết chia tay với anh xong em sẽ càng khó khăn!
Ý của Tả Gia Thanh là, trên đời này, thằng đàn ông thích lấy gái trinh
chẳng phải chỉ có mình anh ta. Bên cạnh việc xin Đổng Du lượng thứ anh
ta cũng đã nhìn ra tương lai thê thảm của Đổng Du và cảm thấy thương
tiếc thay cho số phận của cô.
Bọn họ không hề cho rằng lúc cởi
quần áo của phụ nữ ra, bản thân bọn họ cần phải chịu trách nhiệm. Đàn
ông có trách nhiệm tấn công, đàn bà có nhiệm vụ phòng thủ. Những người
đàn ông thành công trong việc tấn công là anh hùng, những người đàn bà
thất bại trong việc phòng thủ là loại thấp hèn. Thế nhưng sau cuộc tình
với Tả Gia Thanh, Đổng Du bắt đầu “thủ”, thế nhưng những gã đàn ông đến
với cô đều lần lượt ra đi. Chân lí cuộc đời đã thay đổi từ đây. Những gã đàn ông “bại trận” là liệt sĩ, những người đàn bà “chiến thắng” là quái vật.
Cũng may là Đổng Du đã hóa giải được nguy hiểm này, cô đã
tìm được Bác Đạt Vĩ. Bác Đạt Vĩ không làm “liệt sĩ”, cô cũng chẳng cần
phải trở thành quái vật. Bác Đạt Vĩ cho cô đầy đủ sự thông cảm và thời
gian, mặc dù anh ta có rất nhiều tật xấu mà chính bản thân cô cũng không biết.
Đổng Du mở miệng, cô nhắc đến Bác Đạt Vĩ:
- Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, anh ấy là một người tốt!
Tả Gia Thanh lúc này định mở miệng hỏi về cái màng mỏng ấy, anh ta mấy lần định nói nhưng lại thôi.
Nhưng anh ta đang hoài nghi. Đổng Du có thể cảm nhận được điều đó, do vậy,
nỗi thù hận trong lòng cô lúc này dâng tràn như sóng biển.
Đổng
Du lúc này cảm thấy rất căm hận anh ta. Cô nghĩ anh ta dựa vào đâu mà
nói đến chuyện này? Chẳng phải tất cả đàn ông đều tẻ nhạt như Tả Gia
Thanh. Khắp thế giới có biết bao nhiêu vấn đề nóng hổi: khủng hoảng tiền tệ, vấn đề hạt nhân, nổ máy bay... ấy vậy mà anh ta chỉ quan tâm đến
cái màng ấy thôi.
Tả Gia Thanh mới thực sự là một kẻ đê tiện, tiểu nhân!
Hôm nay nếu chẳng phải là Đổng Du một mực từ chối thì Tả Gia Thanh đã chẳng bỏ ý định tiễn cô về tận nhà. Sự nhượng bộ duy nhất mà cô dành cho anh
ta là để lại số điện thoại của mình cho Tả Gia Thanh, sau đó đứng lặng
người nhìn chiếc xe hơi màu bạc của anh ta lướt đi trong màn đêm.
Cô bước lên một chiếc xe buýt, cố ý ngồi lên xe đi ngược chiều về nhà. Đến trạm cuối cùng rồi mà cô vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, thế nên cô
đành phải ngồi yên trên chiếc xe ấy về nhà.
Bác Đạt Vĩ đang ngồi trong phòng khách, ti vi bật rất to, nhìn thấy Đổng Du bước vào, đôi mắt anh ta khẽ đảo qua nhìn cô.
Thực ra Bác Đạt Vĩ định nói rằng: một người phụ nữ dám bỏ nhà ra đi thì ít
nhất cô ta cũng phải có từ ba người bạn thân trở lên ở trong thành phố
này.
Thế nhưng Bác Đạt Vĩ là một kẻ kiêu ngạo, anh ta không muốn phải mở miệng trước, bởi vì Đổng Du là người sai trước.
Đổng Du có thể làm gì đây? Là đàn bà, cô cũng đâu có muốn bắt chuyện với Bác Đạt Vĩ trước, thế nên hai người cứ giữ nguyên cái thế giằng co ấy. Đổng Du cởi áo khoác ngoài, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, đánh răng rồi nhân
tiện thu dọn đống tạp chí trên nắp bồn cầu và đống tóc rụng trên nắp ống nước.
Đột nhiên bị trượt chân, va vào một cái giá gỗ, cũng may
là tay bám được vào bồn cầu nên không bị ngã. Bao nhiêu nỗi ấm ức bỗng
chốc ập đến, cô thản nhiên mượn cớ này bật khóc, ngồi bệt xuống nền nhà.
Bác Đạt Vĩ nghe thấy có tiếng động lớn liền chạy đến, nhìn thấy Đổng Du
đang khóc lóc thảm thiết, quần áo còn chưa mặc xong, nửa thân trên chỉ
mặc mỗi cái áo ngực.
Một người đàn bà chỉ mặc một chiếc áo ngực
đang khóc lóc thảm thiết, cho dù cô ta có phạm phải sai lầm lớn thế nào
đi nữa thì cũng nên được tha thứ.
Thế nên Bác Đạt Vĩ liền tha thứ cho Đổng Du. Anh ta lại gần bế Đổng Du lên, cô hơi vùng vẫy, cũng may
là Bác Đạt Vĩ không quá ngốc nghếch, anh ta hiểu rõ hàm ý của sự vùng
vẫy ấy, nên chẳng hề bận tâm đến.
Bác Đạt Vĩ bế Đổng Du vào phòng ngủ, miệng lẩm bẩm:
- Em càng ngày càng khiến người khác phải đau đầu!
Thân hình nóng ấm của Bác Đạt Vĩ đã xóa sạch những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Đổng Du. Thế nên tất cả mọi chuyện cô đều đã nghĩ thông suốt, hai cái
tin nhắn chết tiệt ấy chắc chắn là của một mụ già mặt dày đang độ hồi
xuân nào đó gửi đến.
Chỉ cần không có lần sau nữa là được.
***
Việc đầu tư mở rộng cửa hàng lẩu của Thẩm Anh Nam đã hoàn tất và thuận lợi
khai trương. Họ tuyển thêm ba người phục vụ nữa, đều là nữ, khuôn mặt
sáng sủa, chân tay nhanh nhẹn, lương tháng là 800 tệ, ngoài ra có thêm
tiền thưởng. Tưởng Đại Bình không hài lòng lắm, anh ta nói:
- Bọn nhân viên anh thuê trước chỉ có 600 tệ!
- Thế nên anh mới không nói được chúng nó, ngày nào cũng phải gào ầm lên!
Rõ ràng Thẩm Anh Nam đã chiếm vị trí chủ chốt trong cửa hàng ăn này. Phong cách bài trí cũng theo