
ta ở xa, thế nên những khi không cần nhắc đến thì anh ta hạn chế tối đa nhắc đến.
Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành dựa vào đâu mà dám lôi cô xuống nước? Anh ta thừa hiểu cô rất muốn lấy chồng.
Có phải tất cả đàn ông đều cho rằng chơi bời với những người đàn bà lẳng
lơ sẽ không phải chịu bất kì trách nhiệm gì? Dù gì cũng chẳng còn là gái trinh, bị ai “chơi bời” cũng có sao đâu.
Nỗi căm hận trào dâng
trong lòng, sự phẫn uất tựa như hàng nghìn hàng vạn cây kim chọc vào
ruột gan cô. Sau đó, nỗi đau đớn sinh lí thực sự ập đến, từng cơn từng
cơn, liên miên không dứt, khiến cho Giang Yến Ni vã mồ hôi.
Suy
nghĩ duy nhất của cô lúc này là nghĩ cách trấn áp cơn đau đớn này xuống. Thế là Giang Yến Ni liền đứng dậy khỏi sàn nhà, lấy một chai rượu ở
trong tủ ra, chẳng kịp lấy cốc mà đổ thẳng vào miệng, uống liền một hơi.
Chivas năm 1988, chẳng biết là của ai tặng, chắc là một trong số những gã đàn
ông đã biến mất khỏi cuộc đời cô, một gã đàn ông cho rằng chơi bời với
cô một chút cũng chẳng sao.
Những loại rượu cao cấp hơn vẫn còn
rất nhiều trong tủ của cô. Trịnh Tuyết Thành đã “xài đỡ” cho cô không
ít, nhưng chưa bao giờ anh ta mua rượu đến để bù vào.
Giang Yến Ni lỗ rồi, lỗ to rồi!
Thế là Giang Yến Ni quyết định sẽ uống cạn chai Chivas này. Say rồi, điên
rồi, loạng choạng rồi... như vậy mới không cảm thấy nhục nhã.
Không biết bao nhiêu lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Giang Yến Ni cho
phép bộ não đã say sưa của mình phản ứng chậm chạp trong năm giây, không sao đoán ra được ai lại đến tìm cô giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.
Mở cửa ra, bên ngoài là một gã đàn ông mặt trắng, bộ dạng lén lén lút lút, đưa mắt nhìn ngược nhìn xuôi.
Gã đàn ông đó vừa nhìn thấy Giang Yến Ni đã cười toe toét, chẳng để cô mời đã lao thẳng vào trong. Giang Yến Ni nhanh tay chặn anh ta lại theo bản năng:
- Anh là ai?
Gã đàn ông đó thò tay ra chộp lấy ngực cô, thản nhiên nắn bóp.
Giang Yến Ni giật mình thét lên, vội vàng gạt tay gã đàn ông kia ra. Lúc này
đầu óc cô đã hơi tỉnh. Cô hiểu ra đây chính là một kẻ đê tiện tìm đến
căn phòng của hai ả gái điếm kia để mua vui nhưng gõ nhầm cửa.
Đáng lẽ ra cô nên đạp thẳng cái gã đàn ông ấy ra ngoài. Nhưng hắn ta lại
nghĩ rằng tiếng thét của cô là tiếng gọi gợi tình, hơn nữa cô lại đang
say xỉn, từ xa đã ngửi thấy mùi rượu rồi.
Người đàn ông ấy tiếp tục thô lỗ bóp ngực cô. Giang Yến Ni liền tránh sang một bên, hắn ta liền thản nhiên ôm chầm lấy cô.
Mùi thuốc lá phảng phất trên người gã đàn ông ấy xộc vào mũi Giang Yến Ni,
khiến cho đầu óc cô mê muội, quay cuồng, lúc này cô giống như một con
thỏ đã bị túm chặt tai, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cô mệt rồi.
Cô định mặc kệ bản thân mình say sưa trong lòng gã đàn ông
xa lạ và bẩn thỉu kia. Dù sao có là thằng đàn ông nào cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp.
Gần như đã chuẩn bị làm như vậy rồi, gã đàn ông
xoay người cô lại, như đang kiểm tra đôi cánh đã bị gãy của một con
chim. Đúng lúc ấy thì cô nhìn thấy cái mũi khổng lồ của hắn ta. Đột
nhiên đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
***
Âm lượng
do Giang Yến Ni tạo ra đủ lớn để có thể được ghi vào kỉ lục Guiness. Hai ả gái điếm ở nhà bên nghe thấy, hàng xóm ở cả tòa chung cư này đều nghe thấy, bảo vệ ở dưới nhà cũng nghe thấy.
Trước khi cái gã đàn ông xui xẻo kia bị 110 dẫn đi, Giang Yến Ni đã quả quyết gọi điện cho đường dây nóng của đài truyền hình, những tòa báo... những cơ quan từ trước
đến giờ luôn “quan tâm” đến đời sống nhân dân lập tức tìm đến. Trước máy quay, Giang Yến Ni nồng nặc mùi rượu, phẫn nộ, gay gắt tố cáo nghề “đặc biệt” của hai ả gái điếm nhà bên cùng với những phiền toái và mối nguy
hiểm do bọn họ đem lại.
Đây đúng là một tin tức mà mọi người đều
hào hứng đón xem, vì vậy đài truyền hình và phóng viên báo chí hào hứng
nhập cuộc, hàng xóm láng giềng đều chủ động đứng về phía Giang Yến Ni.
Hôm nay Giang Yến Ni đã lấy hết dũng khí của mình gay gắt, chẳng chút nể nang, lên án hai ả gái điếm gây ảnh hưởng đến trật tự trị an và xã hội
kia.
Thực ra hai ả gái điếm kia mỗi khi gặp Giang Yến Ni đều cúi đầu đi lướt qua, tránh gây chuyện với người khác.
Có lần Giang Yến Ni nhìn thấy một ả đứng ở hành lang hút thuốc, một chân
đi dép, một chân không. Rõ ràng là ả ta đã bị đuổi ra ngoài vì một lí do nào đó mà Giang Yến Ni không biết. Lúc Giang Yến Ni phát hiện ra ả ta
đứng đó hút thuốc đã là 12 giờ đêm. Tiếng bước chân của Giang Yến Ni đã
làm ả kinh động, ả vừa hút thuốc vừa ngoảnh đầu lại liếc Giang Yến Ni.
Ánh mắt ấy yếu đuối tới mức khiến cho người khác phải thương cảm, khiến cho người ta nhớ tới hình ảnh của một cô bé vì không đạt điểm 10 nên bị bố
mẹ nhốt ở trong nhà.
Những ả đàn bà này thật đáng sợ, trên đời này phải có ít nhất 1/3 số đàn ông đã bị các ả quyến rũ.
Vì vậy Giang Yến Ni phải thừa nhận rằng một phần mục đích của cô khi tố
cáo hai ả gái điếm này là phát tiết nỗi uất ức của mình ra ngoài.
Bởi vì cô cần phải trút giận, cô gần như sắp nổ tung vì bức xúc.
Tối hôm Giang Yến Ni lên ti vi, cô nhận được không dưới hai mươi cú điệ