
ngắc, vẻ mặt vi hờn cho thấy hắn không vui.
“Tới đây!” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Không! Ta không muốn nghe lời ngươi!” Nàng hít sâu một hơi, đem nước mắt nhục nhã nuốt về trong bụng.
“Đừng ép ta biến nàng thành kỹ nữ!” Hắn cáu kỉnh nói.
Nguyệt Quang sắc mặt trắng xanh, trong lòng có loại cảm giác bị thương.
Nàng xoay người chạy trốn, lại bị hắn nhìn thấu ý đồ, tiến
lên một bước bắt được nàng. Đem nàng kéo đến bên trên ghế. “Ta còn tưởng rằng chúng ta đã đến mức hiểu nhau rồi.”
“Cái gì hiểu nhau? Ngươi muốn lúc nào thì ta phải cho ngươi sao?”
Hắn không có trả lời, chẳng qua là nhìn nàng thật sâu, ánh mắt kia đã trả lời vấn đề của nàng.
Hắn cho là hắn đã có được nàng, nàng cũng sẽ không phản kháng, nàng đã chấp nhận theo hắn muốn làm gì thì làm?
“Ngươi muốn phát tiết thì tìm Tiểu Mai của ngươi, không nên tới quấy rầy ta!”
“Nếu như ta nhất định muốn nàng?”
“Đừng mơ tưởng!”
Nàng đột nhiên giống như một tiểu dã miêu nổi điên, trong lúc chống cự không cẩn thận đả thương mặt của hắn ──
Nguyệt Quang ngây ngẩn cả người.
“Ta. . . . . . Ta không phải cố ý. . . . . .” Nàng tay chân luống cuống nói, vừa sợ lại vừa lo.
“Ta thấy nàng căn bản là cố ý.” Ngữ khí của hắn trở nên lạnh
lẻo. “Ta đã chán ghét cự tuyệt của nàng. . . . . . Còn nàng cảm thấy nhị ca ta tương đối khá?” Hắn không che giấu được ghen tức.
Nguyệt Quang trên mặt đỏ ửng tràn đầy tức giận, Tàn Tâm lại tưởng lầm là mình nói trúng tâm sự thiếu nữ của nàng.
“Ta nói đúng rồi sao?” Thân hình cao lớn đứng ở trước mặt
nàng, rất có cảm giác uy hiếp. “Nếu như hôm nay là nhị ca ta ôm nàng, có phải nàng sẽ không cự tuyệt, ngược lại, còn có thể nhiệt tình phối hợp
hắn?”
Trời ạ! Tại sao hắn lại có thể có suy nghĩ lệch lạc như vậy?
“Ngươi nói hươu nói vượn!”
“Bất kể ta có nói hươu nói vượn hay không, nàng là thuộc về
ta. Đây đã là sự thật. Nếu như nàng còn không rõ, vậy ta có thời gian cả buổi tối để có thể cho nàng rõ ràng, rất rõ ràng.”
“Cái gì? ! Không muốn ──”
Nhưng không còn kịp rồi, nàng đã bị hắn bắt được, áp đảo trên ghế dài ngoài hành lang, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua.
Là hắn cố ý. Tốt nhất chuyện bọn họ thân thiết nên truyền đi, như vậy nàng chỉ sẽ thuộc về một mình hắn, sẽ không còn có người khác
muốn nàng.
Thủy Tàn Tâm cố ý dùng sức xoa bóp bộ ngực của nàng, chỉ chốc lát sau, hai tiểu anh đào đã đứng thẳng.
Hắn cúi đầu ngậm nhũ hoa hồng hồng kia, tay không an phận đi
tới giữa hai chân nàng, ngón tay thăm dò vào trong mật khe kia, vườn hoa thần bí đã dính ái dịch trong suốt, trở nên ấm áp mà ướt át.
Hắn giữ ở giữa hai chân nàng, ngón tay đưa đến trước mặt
nàng, “Đây chính là ái dịch dâm loạn của nàng . . . . . . Nàng còn không thừa nhận nàng cần nam nhân?”
“Không. . . . . .” Nguyệt Quang muốn phản kháng, lại bị hắn xé rách phần quần áo còn lại, ngọc thể bày ra trước mắt hắn.
Thủy Tàn Tâm gần như thô bạo xốc hông của nàng về phía trước, đem nàng lật qua đưa lưng về phía hắn, cả người lật ngược lại, tuyết
đồn dán bộ ngực của hắn, bí xử hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
“Không muốn. . . . . .” Nguyệt Quang liều chết giãy dụa, tóc
dài tán loạn giống như như thác nước màu đen rủ xuống trên đất, cơ thể
mảnh khảnh cong lên, hai chân cũng liều chết đá đánh.
Cái này đối với nam nhân dục hỏa đốt người không chút nào tác dụng, hắn dùng một tay vững vàng ôm eo thon của nàng, đem cái mông nhỏ
đầy đặn trắng noãn từ từ nâng cao đến trước mắt, si mê nhìn chằm chằm
hoa huyệt thần bí nhất của thiếu nữ.
Hắn cúi đầu đến giữa chân của nàng, đầu lưỡi đè ép hoa huyệt rung động kia, rất có kỷ xảo nhẹ nhàng quét qua nụ hoa tươi mới.
“A. . . . . .” Nguyệt Quang trong một quái dị tư thế không
chịu được kích thích tà ác, kêu lên, cảm giác xấu hổ khiến nàng muốn
thoát khỏi, nhưng khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào khiến cho nàng một
lần nữa đánh mất mình. . . . . .
“Thoải mái sao?” Hắn tà ác nói nhỏ, “Giờ đến lượt ta.”
Nguyệt Quang còn không kịp phản ứng, thân thể đã bị đẩy nằm ở trên ghế, tiếp theo nàng chỉ cảm thấy một vật ấm áp lại cứng rắn đặt
tại trước hoa huyệt ướt át của nàng ──
Thủy Tàn Tâm đem Nguyệt Quang đè ở phía dưới, mãnh lực đẩy mạnh, xỏ xuyên qua người ngọc trắng nõn kia.
Mới đầu hắn thô bạo co rút, sau lại đổi thành ôn nhu từ từ
thẳng tiến, mà Nguyệt Quang có khoái cảm như điện giật, hô lên từng
tiếng yêu kiều, ngọc phong đứng thẳng làm người ta mất hồn, cái mông rất tròn thật cao nhếch lên, chấp nhận sự đụng chạm của hắn.
Đột nhiên, Thủy Tàn Tâm thân thể một hồi rung động, hắn nhanh chóng rút ra, phun ra bóng loáng trên bộ ngực trắng tròn của nàng.
Nàng cho là hắn đã được thỏa mãn, sẽ bỏ qua cho nàng, không nghĩ tới hắn lại có tính toán khác.
Hắn bay qua thân thể của nàng, bàn tay lần nữa xâm phạm nàng ──
“Không!” Nguyệt Quang hoa dung thất sắc. “Không muốn. . . . . . Ta không muốn.. . . . . . .”
Thủy Tàn Tâm cố định thân thể giãy giụa điên cuồng của nàng,
ngón tay đưa vào tiểu huyệt khuấy động, “Như vậy thì không được? Nàng
đừng nghĩ đi câu dẫn những nam nhân khác!”
“Ta không có ── A. . .