
hân đau, trừng mắt với ba nữ nhân không nói lý.
“Ngươi là hồ ly tinh đê tiện, đến tột cùng dùng cái gì cách hạ lưu gì câu dẫn Tam đương gia?”
“Ta không có.”
Nguyệt Quang vừa mở miệng phản bác, rồi lại đổi lấy một bạt tai.
Nàng liền lùi lại vài bước, chỉ cảm thấy một hồi choáng váng; nàng sờ sờ khóe miệng, phát hiện mình chảy máu.
“Các ngươi đừng có quá đáng! Ta cùng hắn quan hệ gì tới các ngươi?”
“Hắn bị ngươi mê hoặc thần hồn điên đảo. . . . . .”
“Hắn bị ta mê hoặc thần hồn điên đảo, đó cũng là ta có bản
lãnh! Các ngươi bởi vì không chiếm được sự chú ý của hắn, cho nên mới
tìm ta, cho là đem ta đánh một trận, làm nhục ta, hắn sẽ coi trọng các
ngươi sao?” Nguyệt Quang lên tiếng chê cười.
Tiểu Mai hoàn toàn bị lời nói này của Nguyệt Quang chọc giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn xấu xí, trong mắt bắn ra tia giết người.
Xem ra, lửa ghen thật có thể thay đổi nữ nhân.
“Bắt lấy ả!”
“Dạ!”
Hai nha hoàn xông lên trước bắt Nguyệt Quang, sau đó đem nàng đè ở trên cây cột, để cho nàng không thể động đậy.
Tiểu Mai từng bước dồn ép, vẻ mặt âm ngoan điên cuồng.
“Dám vũ nhục ta? Hừ, bây giờ ta sẽ để cho ngươi ngay cả nói
cũng không nói được!” Nói xong, nàng giơ tay liên tục vài cái bạt tai.
Nguyệt Quang bị đánh đến mắt nổ đom đóm, nhưng vẫn bất tuần nói: “Ta nhổ vào!”
Tiểu Mai giận quá thành cười, “Xem ra Đại tiểu thư của chúng
ta không thích ta lấy tay. . . . . . Không sao, có thể đổi lại phương
pháp. Người đâu, trói lại!”
Nguyệt Quang nghiến răng trừng mắt, hoảng sợ nhìn nàng ta lấy ra một cái roi da.
“Ngươi muốn làm cái gì? !”
“Hôm nay không đánh cho ngươi trầy da sứt thịt, ta làm sao nuốt được cơn tức này!”
“Ngươi dám. . . . . . A!”
Nguyệt Quang chưa nói xong, chỉ thấy một đạo hắc ảnh từ trước mắt nàng bay qua, tiếp theo một cái chớp mắt, trên người liền truyền
đến cảm giác đau buốt, làm nàng đau kêu thành tiếng.
Nàng muốn né tránh, nhưng thân thể bị trói lại quá chặt. mỗi một roi của Tiểu Mai vừa vội vừa ngoan (ngoan ở đây k phải là ngoan ngoãn mà là ngoan độc âm hiểm nha ^^), cơ thể yếu ớt của nàng lưu lại những đường máu dài.
Nguyệt Quang muốn kêu, lại kêu không thành tiếng. Dần dần,
nàng không còn suy nghĩ được nữa, chỉ có thanh âm ong ong vang ở bên tai nàng, không nghe thấy những thanh âm khác.
Nàng phải chết sao?
Không, nàng không muốn chết! Nàng còn chưa nói ra tình cảm
trong lòng với Thủy Tàn Tâm, nàng còn chưa yêu đủ hắn, nàng không muốn
cứ như vậy rời đi hắn. . . . . .
Trong đầu nàng hiện ra nhất cử nhất động của hắn, nụ cười của hắn, mùi vị của hắn, cánh tay của hắn, tất cả tất cả của hắn. . . . . .
Cho đến giờ phút này, nàng mới hiểu được mình đã yêu hắn sâu đậm.
Hắn lấp đầy lòng của nàng, linh hồn của nàng, nghĩ đến hai
người chấp nhận lần vĩnh biệt này, nàng tan nát cõi lòng bao nhiêu. . . . . .
Nguyệt Quang toàn thân toát mồ hôi lạnh, bởi vì đau đớn mà
liên tục run rẩy, máu đỏ tươi không ngừng thấm chảy, đập vào mắt thoạt
nhìn kinh hãi.
Rốt cục, nàng cũng nữa không chống đỡ được nữa, đầu chậm rãi buông xuống, thân thể mềm liệt xuống, cũng không nhúc nhích.
“Tiểu Mai tỷ, nàng bất động rồi!” Nha hoàn thấp gọi.
“Đúng! Có thể hay không. . . . . . Có thể hay không bị đánh chết rồi ?” Một người khác nha hoàn cũng lo sợ.
Hai người xoay người muốn chạy, lại bị tiểu Mai chặn lại cửa. “Đi đâu?”
“Tiểu Mai tỷ. . . . . . Người chết. . . . . .”
Tiểu Mai cũng có chút sợ, bất quá nàng cố đè xuống sợ hãi trong lòng. Đến nước này, đã không có đường quay lại.
“Nếu nàng chết, các ngươi còn không mau một giúp ta hủy thi
thể! Nếu không một khi chuyện bại lộ, các ngươi cho là có thể thoát được sao?”
Đúng đó! Tam đương gia một khi nổi giận lên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Vậy. . . . . . Chúng ta phải làm sao?” Hai nha hoàn sợ hãi hỏi.
“Phía sau không phải là có một con sông sao? Chúng ta đem
người tới đó, không phải hết thảy đều được giải quyết?” Tiểu Mai âm hiểm cười một tiếng.
Thật là độc nhất là lòng dạ đàn bà!
“Còn không mau động thủ!” Tiểu Mai quát to một tiếng, roi
trong tay thuận thế quất đến chân các nàng, dọa hai người sợ đến vội
vàng nhảy dựng lên, vọt tới bên người Nguyệt Quang, ba chân bốn cẳng cởi dây trói nàng ra.
“Làm việc gọn gàng chút, đừng để bị người phát hiện, biết không?”
“Dạ.”
Hai người sợ hãi lên tiếng, một trước một sau mang Nguyệt Quang chồng chất vết thương, cẩn thận hướng phía con sông đi tới.
Tiểu Mai nét mặt biểu lộ nụ cười âm tà. Giờ đã trừ đi được họa lớn trong lòng, nàng rốt cục có thể chiếm lấy Tam đương gia rồi!
Nghĩ đến về sau vinh hoa phú quý cùng lang quân Tam đương gia tuấn tú này đều là của mình nàng, nàng liền không nhịn được cười đến
đắc ý.
Bất quá nàng nhìn thấy Tam đương gia thì phải giả bộ rất bi thương.
Nàng sẽ nói cho Tam đương gia, Nguyệt Quang bởi vì không chịu nổi đau khổ, bỏ trốn khỏi trại, xin hắn đừng thương tâm, nàng cũng có
thể nhân cơ hội an ủi Tam đương gia, sau đó. . . . . .
Ha ha ha!
“Ai muốn cùng ta đối chọi, chỉ có một con đường chết!” Trong mắt của nàng đều là ác độc ──
Một tháng sau.
Th