
ì cũng có thể sắp xếp.=_=
Carol biến mất như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều hoài nghi, phỏng đoán, trước hết phải xử lý vấn đề dân tâm đã.
Được, lần này lại tiếp tục lôi mấy vị thần vạn năng ra lòe thiên hạ
thôi!
Không đợi Imhotep mở miệng, Tử Huyền đi thẳng tới đài cao bên cạnh, hô to với hàng ngàn vạn dân chúng bên dưới.
“Hỡi thần dân Ai Cập, hôn lễ hỗn loạn,
đây chính là sự khảo nghiệm của thần linh đối với tình yêu của hoàng đế
và hoàng phi. Vừa rồi chúng ta cũng đã thấy, hoàng đế và hoàng phi đều
nguyện ý vì đối phương mà trả giá bằng sinh mệnh, tình cảm của hai người họ là chân thành tha thiết mãi mãi không thay đổi!”
Nghe thế, Imhotep kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên đài cao, nữ hoàng đã thừa nhận hoàng phi sao?!
Ánh mặt trời xuyên thấu qua những tâng
mây, như thần quang chiếu sáng lên đài cao. Làn gió cuồng loạn thổi bay
mái tóc dài và bộ tử sa của cô. Đón ánh nắng, nghịch gió, lúc này Tử
Huyền giống như nữ thần, lộ ra khí thế vương giả, làm người ta thuyết
phục. Đám người ngưỡng mộ nữ hoàng của bọn họ, ngay cả Imhotep cũng rung động trước khí thế của nữ hoàng.
Tử Huyền lại tiếp tục lên tiếng, tất cả mọi người tập trung tinh thần lắng nghe. “Mọi người không cần lo lắng,
nữ thần sông Nile đã đưa hoàng phi về thủy cung dưỡng thương! Chờ khi
thương thế lành hẳn, cô gái sông Nile sẽ quay trở về Ai Cập, trở thành
hoàng phi của Ai Cập vĩ đại!”
Nghe xong, đám đông ồ lên: “Hóa ra là
cô gái sông Nile trở về dưỡng thương!” “Thật may quá”. “Hoàng phi vạn
tuế!” “Nữ hoàng Asisu vạn tuế!”
Tử Huyền nhìn đám người đang vui mừng bên dưới, lòng dân đã tạm thời ổn định, mới quay đầu lại chỉ huy hiện trường.
Nhìn Unasu đang quỳ gối bên cạnh
Menfuisu: “Unasu, đỡ hoàng thượng về cung băng bó vết thương đi.”
Menfuisu được nâng dậy trở về, cô quay sang phía Minue, nhẹ giọng nói:
“Minue, chỉ huy binh lính tiếp tục tìm kiếm bên bờ sông Nile, đặc biệt
là khu vực hạ lưu sông.” Cũng không biết khi nào Carol mới trở lại, nếu
nhớ không nhầm thì chính là nổi lên ở hạ lưu sông. Chuẩn bị sẵn sàng như thế thì sẽ không lo cô ta bị người khác cướp đi, cũng khiến mấy người
này tin tưởng không phải cô thừa cơ nhảy vào. Hiện giờ Asisu cũng không
còn là Asisu trước kia nữa, Tử Huyền không muốn mọi người vừa nhìn thấy
cô là lại có cảm giác cô tới tranh đoạt Menfuisu. Hơn nữa, vị hoàng đế
tính tình bộp chộp dễ cáu giận kia không có khí độ đế vương, không phải
mẫu người cô thích.
“Imhotep, phái binh lính cải trang
thành dân chúng, mấy ngày này tung tin cô gái sông Nile về sông dưỡng
thương, không lâu sẽ trở lại. Cần phải làm cho lòng dân tin phục.”
“Vâng, thưa nữ hoàng.” Imhotep cung
kính đáp. Nữ hoàng Asisu không hổ danh là nữ hoàng Ai Cập, sắp xếp thỏa
đáng như vậy. Mà quan trọng nhất chính là, dường như nữ hoàng đã chấp
nhận cô gái sông Nile là hoàng phi của Ai Cập rồi, nếu như thế thật, thì Ai Cập đúng là có phúc.
Lơ đãng liếc qua, nhìn thấy trên tử sa có vài giọt máu, cái gì? Ánh mắt hướng về phía trước…
“Nữ hoàng! Tay của người?” Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy?
Tay?
Lúc này Tử Huyền mới nâng tay trái lên
nhìn, chỉ thấy vết cắt do chính mình tự cứa, do dùng sức ma sát với dây
cương ngựa mã đã rách toạc ra, máu thịt mơ hồ, dường như còn có thể nhìn rõ vệt dây thừng hằn lên. Máu không ngừng chảy ra, ẩm ướt cả một mảnh
tử sa.
Nhìn thấy bàn tay bị thương như vậy,
trong lòng mọi người đều run sợ. Nữ hoàng Asisu quen được chiều chuộng
từ nhỏ thế mà lại bị thương nặng như vậy. Coi như không có việc gì xảy
ra, chỉ tập trung chỉ đạo mọi việc, nữ hoàng đã khiến cho mọi người đều
bàng hoàng!
Cũng không có cảm giác đau đớn mấy, Tử
Huyền chỉ lạnh nhạt liếc qua, nếu không như thế, làm gì có sức lực mà
ứng phó cơn hỗn loạn này. Sau đó, đưa tay giấu sau làn váy, chuẩn bị rời khỏi.
“Nữ hoàng, xin hãy để ngự y trị liệu một chút.”
Tử Huyền bình thản nói: “Không cần, ta
tự lo được.” Bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “À, đúng rồi, suýt nữa quên mất, sắp xếp mọi thứ, tối nay mở yến tiệc, mở tiệc chiêu đãi sứ giả các nước…Còn nữa, có một thị nữ của ta bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, bảo
ngự y tới khám đi.”
Đang nói, đột nhiên Tử Huyền cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, hoa mắt chóng mặt, thân thể lắc lư như sắp ngã.
“Nữ hoàng!”
Minue không hề nghĩ ngợi, trực tiếp
xông tới đỡ được Tử Huyền. Nhìn Tử Huyền trong tay mình, phải dựa vào
mình mới có thể đứng vững được, lại nhớ tới lời nói trước kia của nữ
hoàng, trong lòng thầm lo lắng. Đối với nữ hoàng mà nói, bản thân y chỉ
là một cận thần không hơn không kém, mà lúc này lại xông lên đỡ nữ
hoàng, không biết người sẽ nghĩ thế nào?
Nghĩ như vậy, Minue lo lắng muốn rút
tay về, bên tai lại truyền tới tiếng nói nhẹ nhàng. “Cảm ơn khanh,
Minue.” Tử Huyền lắc lắc đầu, xác định là không còn cảm giác chóng mặt
mới mở miệng: “Ta không sao, các người đi làm việc đi.”
Đi hai bước, lại quay đầu, mọi người cho rằng cô muốn hạ mệnh lệnh gì đó, vội vàng cung kính chờ đợi.
“…Đem con sư tử đầu tiên nấu lên cho ta, đêm nay ta muốn ăn nó cho hả giận.” Sau đó phất tay áo