
làm sao có chuyện gì được, chỉ là đồng học đang
khuyên giải nhau thôi, bà mau đến giúp tôi mang đến phòng khách, cám ơn
nha.” Tiếng cười của tiểu Mạch càng lúc càng xa, tiếng bước chân ngoài
hành lang cũng từ từ nhỏ dần.
Ngoại cửa yên tĩnh trở lại…. chỉ còn lại tiếng đĩa hát xoay vòng, cùng tiếng hát nỉ non phát ra từ chiếc máy hát,
“Em nghĩ anh đã trở về, tại sao anh không trở lại, nước mắt em rơi đầy trên má.”
Ánh sáng ảm đạm hắt ra từ ngọn đèn, hòa cùng làn điệu ai oán của nữ ca sĩ Thượng Hải thuở xưa, phảng phất như cách một thế hệ.
Bạch Lạc Hề đã sớm đứng lại, ngây người ra một chút, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống.
Hai bàn tay đã bị người ta nắm lấy, vô cùng ấm áp.
Không biết từ khi nào, Hành Chi Nhược đã cầm lấy tay hắn, ánh mắt mang theo kiên nhẫn.
Hay là nàng….
Nhiệt độ tỏa từ hai bàn tay nắm lấy nhau, độ ấm vừa đúng.
Chẳng lẽ nàng thật sự bị bệnh, điên rồi sao?
Bạch Lạc Hề nâng đầu nàng lên, vọng vào mắt hắn là ánh mắt hoảng hốt
của nàng, nàng ngoan ngoãn chôn đầu ở khủy tay hắn, chỉ trong nháy mắt,
đôi mắt vốn không ánh sáng, tựa hồ trở nên mông lung, ngập sương mù, vô
cùng đáng thương, nhưng khi nhìn kỹ lại, thủy quang lại biến mắt không
hề lưu lại chút dấu vết.
Bạch Lạc Hề chỉ cảm thấy cái liếc mắt trong thoáng chốc đó, làm cho hô hấp của hắn cứng lại, trái tim đau như bị xé rách.
Ánh mắt này, hắn vẫn nhớ rất rõ.
Khi ấy ở buổi biểu diễn, Hành Chi Nhược bị ca ca nàng bắt đi, nàng
cũng như thế nhìn hắn, đáy mắt ẩn chứa khát cầu mang theo bất lực….
“Chi Nhược, em không nên làm cho anh đau lòng như thế.”
“Chi Nhược, em biết không, em giả bệnh kỹ thuật thật sự rất kém…. em không lừa được anh….”
Hắn ôm nàng, thì thào tự nói.
Hành Chi Nhược rũ mắt xuống, khóe miệng giương lên, tuy là cười nhưng lại vạn phần thê thảm.
Khoảng thời gian này nàng càng thêm sợ bóng tối, chỉ cần một ánh đèn
lóe lên, trong đầu của nàng lại thoáng hiện lên rất nhiều những hình ảnh ngắt quãng, tiếng vải áo bị xé rách chói tai, hắc ám làm cho người ngạt thở….
Tiếng thở dốc của nam nhân, âu yếm mơn trớn cùng với sự đòi hỏi không ngừng nghỉ….
Khi nào thì chấm dứt,
Khi nào mới có thể trốn thoát, tình yêu cùng với sự quyến luyến đó
làm cho người ta quá mức khổ sở, giống như một tấm lưới thít chặt, càng
lúc thít chặt…. khủng hoảng, khiếp hãi, bị nhấn chìm trong vô tận hắc
ám, không nhìn thấy được ánh mặt trời….
Hắn lại nói, “Chi Nhược, em giả bệnh kỹ thuật thật sự rất kém.”
Hắn nói, “Em không lừa được anh….”
Một tràng cười điên loạn.
Hành Chi Nhược cười đến nước mắt ứa ra, nàng ôm lấy cổ hắn, chôn ở
bên tai hắn, hạ thấp giọng nói, “Em là chính là đang đóng giả, là giả
điên.”
Bạch Lạc Hề sửng sốt, ngẩn người ra nhìn nàng, tựa hồ như muốn nhìn
thấu nàng, không đến một khắc, vẻ mặt của hắn mềm lại, trở nên nhu hòa
cùng với vô hạn yêu thương, hai cánh từ từ siết chặt.
“Chi Nhược, đừng sợ, có anh ở đây.”
Trong lòng bỗng chốc có gì đó vỡ tan, chỉ trong khoảnh khắc….
Hắn chân thành tha thiết lại kiên định như thế…. nhưng….
Hành Chi Nhược cả người run lên, túm chặt lấy áo sơ mi của hắn, liều
mạng tìm kiếm sự ôn nhu cùng ấm áp của hắn, “Thời điểm đó, em vẫn luôn
luôn chờ, chờ đợi mọi người đến cứu em.”
Bạch Lạc Hề cúi đầu, bàn tay đặt trên lưng nàng vỗ về, trong đôi mắt
tràn ngập đau đớn, xót xa, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
“Nhưng mọi người lại không một ai đến.” Thanh âm phát ra từ cổ họng nàng, khàn khàn, , nức nở, tràn đầy ủy khuất.
“Anh biết không….” Nàng cúi đầu, lấy tay lau mắt, “Em giả bệnh, hắn
sẽ không chạm vào em. Buổi tối cũng sẽ không nghĩ biện pháp ép buộc em.”
Bạch Lạc Hề vẫn cúi đầu, chỉ là dùng sức nắm chặt tay nàng, không hề hé răng.
Hành Chi Nhược nằm xuống, dõi theo ánh mắt của hắn, thấp giọng nói,
“Em thực muốn biết bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại lại
không dám nghĩ…. em không chịu nổi. Bạch Lạc Hề, anh có muốn biết mấy
ngày hôm trước buổi tối em cùng ca ca đã xảy ra chuyện gì không?”
“Chi Nhược,” thanh âm của hắn thật dịu dàng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn
thẳng vào nàng, “Mặc kệ em đã xảy ra chuyện gì, anh cũng đều muốn trải
qua cả đời cùng với em.”
Hành Chi Nhược sửng sốt, nở nụ cười, trong nháy mắt giống như cả rừng hoa bừng nở đầu mùa hạ, đẹp đến khắc cốt ghi tâm, nhưng chỉ trong chốc
lát con ngươi của nàng lại ảm đạm xuống, “Đã muộn rồi, em nên sớm nghe
theo lời anh, nhưng bây giờ nói những lời này hết thảy đã không còn ý
nghĩa.”
Sớm nên nghe hắn, chuyển ra ngoài sống.
Nhưng, nàng có thể ra khỏi tòa thành này được sao, ca ca có thể buông tay sao.
Nàng đang cười, thế nhưng so với khóc càng khiến cho người ta cảm thấy bi thương….
Ánh mắt của Bạch Lạc Hề ưu thương càng dày đặc, dùng chút sức, Bạch
Lạc Hề kéo nàng ôm vào lòng, hắn nói, “Vẫn chưa trễ…. sau này cùng sống
với anh, anh sẽ không để cho em lại chịu ủy khuất.”
“Đồ ngốc, anh chẳng lẽ nghe không hiểu…. em chỉ muốn anh cùng với Kỳ
Tú Minh ca ca cách em thật xa, ca ca của em sẽ không để cho anh mang em
đi đâu.”
“Em đã sớm không có chỗ để đi rồi. Bốn năm qua hắn đã làm gì đ