
bàn trà cầm vào, còn lấy một chén nước.
“Trước tiên uống thuốc đi.” Nhìn vỏ gói thuốc còn chưa được mở, khẳng định là nàng chưa có uống thuốc.
Hắn đem gói thuốc giảm đau cùng tiêu viêm mỗi thứ lấy một viên, đem
cả cốc nước đưa cho nàng. Tiếp theo liền trầm mặc ngồi trên sàn, thật
cẩn thận đem chân bị thương của nàng đặt ở trên đùi hắn, lấy ra ít thuốc mỡ cùng băng vải mới, thay một lớp vải băng mới cho vết thương ở chân
nàng rồi cẩn thận băng kín lại. Hắn thoạt nhìn bộ dáng rất tức giận,
nhưng động tác cũng rất ôn nhu.
Bạch Tiệp Ngọc lau đi nước mắt, yên lặng nhìn hắn, tức giận đối với
hắn lúc trước cũng chậm chậm tiêu tán rất nhiều. Hắn không bỏ nàng lại
tự sinh tự diệt, hắn lại đây…… Nàng cảm thấy rất cảm động, cảm thấy
chính mình quả nhiên không có yêu sai người.
“Anh không phải về nhà sao?” Nàng hít hà cái mũi, thanh âm ghìm trong cổ họng hỏi.
“Người đầy mùi mồ hôi bẩn, anh trở về tắm rửa.” Hắn trầm mặc một chút, mới mở miệng nói.
“Cho nên anh cũng không phải mặc kệ sống chết của em, tính để cho em tự sinh tự diệt?”
Âu Lệnh Nghi không nói, cúi đầu chuyên tâm băng lại mắt cá chân cho nàng, thẳng đến đại công cáo thành mới thôi.
“Em nghỉ ngơi đi.” Hắn dọn dẹp hòm thuốc sơ cứu , đứng dậy nói sau đó xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Nàng ngẩn người, lập tức ra tiếng gọi hắn lại.
Hắn dừng lại cước bộ, nhưng không có quay đầu nhìn nàng.
Hắn đang tức giận. Bạch Tiệp Ngọc rõ ràng cảm giác được. Nhưng là vì sao?
“Anh tức giận cái gì?” Nàng hỏi hắn. Người tức giận rõ ràng vẫn là
nàng không phải sao? Như thế nào nhanh như vậy liền chuyển sang là hắn
tức giận?
Âu Lệnh Nghi không buồn hé răng, tức nàng không tự biết chiếu cố
mình, càng tức giận chính mình rõ ràng ở ngay bên người nàng, lại vẫn
làm cho nàng bị thương. Nàng không biết hắn có bao nhiêu tức giận chính
mình ngày hôm qua không nghĩ biện pháp trấn an nàng, làm cho nàng nguôi
giận, thế cho nên hại nàng biến thành như bây giờ.
“Anh lại đây.” Bạch Tiệp Ngọc hướng hắn gọi, thấy hắn vẫn cũng không
nhúc nhích, liền lại bồi thêm một câu,“Anh muốn em đi qua đó.” Nàng
cũng không tin hắn sẽ để nàng kéo chân đau đi qua nơi đó.
Hắn lại đứng ở tại chỗ bất động trong chốc lát, mới rầu rĩ bước lại
đấy, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm xuống sàn, không nhìn nàng.
“Ngồi xuống.” Nàng vỗ vỗ cạnh giường.
Hắn như là không có nghe đến vẫn bảo trì tư thế đứng.
“Muốn em đứng lên mời anh ngồi xuống sao?” Nàng đổi phương thức khác.
Vì thế hắn chỉ có thể ngồi xuống.
“Anh tức giận cái gì?” Nàng lại hỏi hắn, biết hắn đại khái sẽ tiếp
tục không buồn hé răng, cũng không chờ mong hắn trả lời, tiếp theo
nói:“Em nghĩ người tức giận là em mới đúng, mà anh có biết em vì sao lại tức giận?”
Âu Lệnh Nghi vẫn trầm mặc không nói.
“Do chuyện ngày hôm qua,” Nàng bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí mở miệng chỉ điểm,“Anh có biết em vì sao giận như vậy không?”
“Bởi vì anh không chịu nghe, lại ở đó làm người tốt. Anh thực sự thật có lỗi.” Hắn rốt cục nói chuyện, nhưng vẫn như cũ không nhìn nàng.
“Sai!”
Một chữ này khiến cho hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mặt hắn tràn ngập vẻ mờ mịt khó hiểu cùng nghi hoặc. Sai?
“Anh rốt cuộc nghĩ em là loại người nào?” Bạch Tiệp Ngọc hỏi hắn, cũng không có giải thích làm sao sai.
“Người nào?” Âu Lệnh Nghi còn đang suy nghĩ làm sao lại sai, không có biện pháp đành tự hỏi vấn đề nàng vừa quăng ra.
“Anh đến bây giờ còn gọi em là Bạch tiểu thư, không nói với người
khác là anh đã có bạn gái, để cho người khác nghĩ anh vẫn còn độc thân, giúp anh giới thiệu bạn gái cùng anh hẹn hò. Anh, Âu Lệnh Nghi tiên
sinh, rốt cuộc đem em Bạch Tiệp Ngọc trở thành cái gì?” Nàng không có
biện pháp ngăn cản thanh âm chính mình càng lúc càng cao, bởi vì nàng
thật sự rất tức giận.
Âu Lệnh Nghi ngây ra như phỗng nhìn nàng, cảm giác nghe không hiểu
nàng muốn nói cái gì. Cái gì bạn gái? Vì sao trong lời nàng nói lại có,
hắn nghe không hiểu a?
“Bạch tiểu thư –”
“Lại gọi Bạch tiểu thư!” Nàng giận không thể kìm nén đánh gãy.“Anh
tính cả đời đều gọi em Bạch tiểu thư sao? Chờ chúng ta kết hôn sinh con
xong, cũng gọi em Bạch tiểu thư sao?”
Âu Lệnh Nghi cứng họng nhìn nàng, bộ dáng bị dọa cho ngây người.“Kết hôn sinh con?”
“Làm chi, em không xứng với anh sao?” Bạch Tiệp Ngọc trừng mắt hỏi.
Hắn nhanh chóng lắc đầu.
“Tốt lắm.” Nàng vừa lòng mỉm cười.“Anh cảm thấy khi nào thì kết hôn
là tốt? Năm nay? Sang năm? Nếu song thân hai bên không có ý kiến gì,
tháng sau kỳ thật cũng không tồi.”
Âu Lệnh Nghi lúc này ngạc nhiên đến mức cằm muốn rớt xuống. Nhưng chỉ muốn bình tĩnh nghĩ một chút, hắn biết nàng tuyệt đối không phải nói
thật. Lấy ngày tháng năm sinh, điều kiện gia cảnh, tình trạng của hai
người đều khác, làm sao có thể kết hôn?
“Bạch tiểu thư, em không cần mang anh ra trêu đùa như thế.” Hắn nhăn
mày nghiêm chỉnh đối nàng nói, hắn không thích mang hôn nhân đại sự ra chơi đùa.
“Em đã đói bụng đến chết, ai có tâm tình cùng anh nói giỡn nha?” Bạch Tiệp Ngọc vô lực, nhắc tới là đã đói bụng, nàng không tự chủ được lộ
ra biểu tình