
hiên liền không muốn cho những
người đó biết quan hệ của mình với lão công, miễn cho mình lại bị lôi ra làm đề tài bôi nhọ của bọn họ, nói cái gì mà ngay cả người thật thà
cũng không buông tha linh tinh gì đó.
Tóm lại, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cũng sở dĩ, nàng đáp ứng yêu cầu của hắn, hai người bọn họ tuy rằng
đã kết hôn, đã có cuộc sống của một đôi vợ chồng, nhưng cũng lại đi ra
từ hai cánh cửa khác nhau, thế nên hàng xóm cùng khu thoạt nhìn , cảm
giác tựa như bọn họ vẫn giống như trước chỉ là quan hệ hàng xóm mà thôi, thật sự rất thú vị.
Bất đồng là, buổi tối khi ngủ, bên cạnh có thêm một người.
Bất đồng là, tan tầm khi về nhà, không cô đơn một mình ngồi ăn cơm.
Bất đồng là, có một lão công biết săn sóc hỗ trợ làm việc nhà, còn biết nấu cơm cho nàng ăn.
Bất đồng là, cho dù ở bên ngoài có tức giận , có khó khăn, có nỗi khổ tâm cần giải tỏa cũng không cần đường sá xa xôi lãng phí tiền điện
thoại nữa, bên người có ngay một người hết mực kiên nhẫn, tâm tình hết
mực bao dung, lại vô cùng ôn nhu, luôn luôn sẵn sàng ở bên cạnh nghe
nàng giãi bày, tìm cách vỗ về an ủi nàng, khiến cho nàng vô cùng yên
lòng.(Luôn luôn lắng nghe,luôn luôn thấu hiểu…='>'> )
Bất đồng là, nàng phát hiện chính mình thật sự càng ngày càng yêu
hắn, yêu đến mức cho dù hắn vĩnh viễn không thể gầy đi được đến mức thể
trọng bảy mươi năm kg, thậm chí là hồi phục lúc trước thể trọng ở mức
ba con số, nàng cũng không để ý. Bọn họ đã kết hôn tròn hai tháng, bắt
đầu sống chung cũng đã được ba tháng, chưa một lần phát sinh mâu thuẫn
nào.
“Lão công, em phải đi làm.” Khoác túi xách, Bạch Tiệp Ngọc nói với lão công còn đang tập thể dục giảm béo.
Hắn hiện tại mỗi ngày trừ bỏ cùng nàng chạy bộ ở bên ngoài, sau khi
về nhà, còn có thể làm trên một trăm động tác tập thể hình giảm béo,
trên dưới một trăm động tác, thật sự là siêu cấp cần lao(vất vả). Cũng
bởi vậy, hắn thể trọng từ chín mươi hai kg rớt xuống chín kg, biến thành tám mươi ba kg.
Hắn hiện tại rốt cuộc cùng hai chữ mập mạp kia thật không còn bất cứ
quan hệ gì, nhiều lắm chỉ có thể dùng cường tráng để hình dung, hơn nữa
càng lúc càng có khí khái nam nhi, cũng càng lúc càng soái ra.
“Chờ một chút.” Lão công nói.
Nàng mỉm cười, nhìn hắn lập tức từ trên sàn đứng lên, sau đó đi hướng nàng, trước khi cúi người xuống hôn nàng, còn nhắn nhủ nàng một câu với vẻ mặt thành thật:“Lái xe cẩn thận một chút.”
“Mỗi ngày đều nói một câu nói giống nhau, anh không thấy chán sao?”
Nàng hờn dỗi hắn liếc mắt một cái, kiễng mũi chân lên hôn hắn một
chút.“Em phải đi đây.”
“Cẩn thận một chút.” Hắn nhịn không được còn nói thêm một lần.
“Đã biết, tạm biệt.” Nàng gửi cho hắn một cái hôn gió, mở cửa, rời đi.
Nhìn theo hình bóng lão bà khuất sau cánh cửa, Âu Lệnh Nghi tiếp tục
đem một trăm động tác hít đất còn dở dang làm cho xong, sau đó mới đứng
dậy tắm rửa, chuẩn bị làm việc.
Sau khi cùng Tiệp Ngọc ở một chỗ, mặc kệ là trước hay sau khi kết hôn, cuộc sống của hắn đều thay đổi rất nhiều.
Trước khi kết hôn hắn cùng nàng chạy bộ, làm ngày thức đêm để làm
việc bất tri bất giác sửa lại. Sau khi kết hôn thói quen dậy sớm ăn
sáng, tập quán sinh hoạt cùng vận động tập thể hình của nàng, tất cả đều ảnh hưởng đến hắn, để cho hắn bất tri bất giác vì nàng mà thay đổi
chính mình, bất quá hắn cũng rất thích thay đổi như vậy, càng ưa thích
cuộc sống hiện tại kiên định mà bình thường.
Vẻ bề ngoài xinh đẹp của Tiệp Ngọc khiến cho người khác nhầm tưởng
nàng là một người chuyên sống về đêm, hắn trước kia cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi kết hôn, hắn mới phát hiện nàng quả thực đúng là một nữ nhân đại biểu cực kì gương mẫu, đúng mười một giờ đêm lên giường ngủ,
buổi sáng năm giờ rời giường vận động, căn bản sẻ không có cái gọi là
sống về đêm, nhu thuận đến làm cho người xem mà than thở.
Lão bà của hắn là một báu vật hiếm có, hắn có cảm giác chắc kiếp
trước hắn phải làm nhiều việc thiện lắm nên kiếp này mới có may mắn gặp
được nàng, hơn nữa còn có được nàng. Hắn vì thế nhiệt tình cám ơn ông
trời. Mở máy tính ra, hắn chuyên tâm bắt đầu làm việc, thẳng đến khi
trong nhà điện thoại vang lên, mới khiến cho hắn từ trong ngôn ngữ lập
trình rút ra, tạm thời nghỉ ngơi đứng dậy đi nghe điện thoại.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên tường, đúng mười một giờ
mười lăm phút. Lão bà hôm nay gọi về nhắc nhở hắn nhớ rõ muốn trưa nay
ăn cái gì rõ là sớm, bất quá hắn tuyệt không để ý sớm hơn mười lăm phút
để được nghe thanh âm mê người của lão bà.
Mang theo vẻ mặt tươi cười, hắn phấn khởi tiếp điện thoại.
“Uy?”
Đầu dây điện thoại bên kia tạm dừng một chút, mới truyền đến một chút thanh âm hoài nghi.
“Âu Lệnh Nghi sao?”
Hắn đột nhiên nhanh chóng cau mày, cảm giác một trận mất mát. Không phải thanh âm lão bà.
“Là tôi, xin hỏi cô là ai?” Hắn hỏi. Thanh âm không tự giác trở nên có chút lãnh đạm.
“Em là Trương Khải Linh, đã lâu không gặp.”
Nghe thấy tên đối phương, Âu Lệnh Nghi không thể ngăn chặn một chút
ngây ngốc sửng sốt, kinh ngạc thế nhưng chính mình lại không n