
hận ra
thanh âm của nàng.
Trương Khải Linh từng là người hắn thích, thực thích người nữ sinh
đó. Hắn từng cùng nàng kết giao một khoảng thời gian, bất quá từ sau khi nàng trở về ôm ấp với bạn trai trước, liền đối với người ngoài tuyên bố rằng bọn họ chưa từng có kết giao qua, chỉ là quan hệ bằng hữu bình
thường. Ngay lúc đó hắn thật sự rất đau lòng, nhưng cũng không có biện
pháp trách nàng, chỉ có thể tự trách chính mình quá ngây thơ, nghĩ nếu
cố gắng hết sức tận tâm tận lực giúp đỡ nàng, sẽ có thể được nàng hồi
báo.
Vết thương lòng thời gian một năm trôi qua vẫn chưa có biện pháp chữa lành, hắn những tưởng cả đời này hắn sẽ khó có thể quên được nàng,
không nghĩ tới, từ sau khi Tiệp Ngọc bước vào cuộc đời cửa hắn, hắn
không những chưa từng nhớ tới nàng, ngay cả một lần cũng không có.
Mà hiện tại, hắn thế nhưng ngay cả thanh âm của nàng cũng không nhận
ra được, thật là…… Nên nói như thế nào đây? Hắn hẳn là đã hoàn toàn tiêu tan tình yêu đối với nàng đi.
“Đã lâu không gặp. Cô có khỏe không?” Hắn nói.
“Không tốt lắm.” Trương Khải Linh trả lời.
Âu Lệnh Nghi lại sửng sốt một chút, trực tiếp phản ứng, quan tâm hỏi:“Làm sao vậy?”
“Hắn giống như lại có nữ nhân khác.” Nàng ở đầu điện thoại bên kia nghẹn ngào nói.
Đột nhiên không biết nên nói cái gì, bởi vì bọn họ thời điểm lần đầu
tiên chia tay , cũng là vì đối phương bắt cá hai tay, sau đó nàng còn
tình nguyện quăng hắn đi để trở lại bên người nam nhân kia, hiện tại đối mặt nam nhân vẫn chứng nào tật nấy, nàng có thể trách ai? Mà hắn có khả năng nói cái gì?
“Anh vì sao không nói lời nào?” Nàng hỏi.
“Tôi không biết phải nói gì.” Hắn thành thật trả lời nàng.
“Anh hẳn là nên an ủi, hoặc nói cho em biết hiện tại rốt cuộc nên làm như thế nào.” Nàng ở đầu điện thoại bên kia thấp giọng khóc.“Em rốt
cuộc nên làm như thế nào, Lệnh Nghi? Cùng với hắn chia tay sao?”
“Phải xem cô là còn yêu hắn hay không.” Hắn chỉ có thể nói như vậy, loại sự tình này hắn sao có thể thay nàng quyết định?
“Em không biết. Em thực giận hắn, cũng có chút hận hắn, hắn vì sao muốn đối đãi với em như vậy? Vì sao?”
Việc này hỏi hắn ,hắn làm sao có thể biết? Hắn cũng không phải nam nhân kia. Âu Lệnh Nghi cảm thấy thực bất đắc dĩ.
“Em cảm thấy rất khổ sở. Anh tới giúp em được không?”
“Này…… Tôi đang làm việc.”
Tuy rằng lão bà từng nói hắn là người tốt người khác xin cái gì đều
có được cái đấy, ngày nào đó nói không chừng còn có thể mang tiền cho
người ta, ngốc không để đâu cho hết. Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn là
phân biệt được cái gì có thể cho, cái gì không thể.
Hắn hiện tại đã kết hôn, nhất định không nên cùng bạn gái trước có
bất cứ quan hệ gì, vì lão bà, hắn nhất định phải quyết tâm đến cùng cự
tuyệt yêu cầu của Trương Khải Linh mới được.
“Công việc của anh để đến tối làm tiếp không được sao? Em thật sự rất khổ sở, anh không thể tới giúp em sao?” Nàng ở đầu điện thoại bên kia
thút thít như sắp khóc nghẹn ngào nói.
“Thực xin lỗi.” Hắn cứng rắn quyết tâm.
“Em thật sự rất khổ sở, em sợ nếu không có ai ở bên em lúc này, em dễ hành động ngu ngốc lắm……”
Hắn nhanh chóng cau mày, môi cánh hoa hơi nhếch, cố gắng khống chế chính mình mở miệng hưởng ứng nàng.
“Lệnh Nghi, em có thể đi tìm anh không?” Ý thức được hắn trầm mặc cự tuyệt, Trương Khải Linh bỗng nhiên sửa miệng hỏi.
Cái gì? Âu Lệnh Nghi bị hoảng sợ. Tìm đến hắn?
“Không được.” Hắn trực tiếp từ chối.
“Vì sao?” Nàng thương tâm hỏi.“Em chỉ là không muốn ở một mình, chính là muốn có người ở bên cạnh mà thôi, em sẽ không quấy rầy anh làm
việc.”
“Nhà của tôi rất bất tiện.” Hắn ngu ngốc cũng biết không thể để cho
nàng đến nhà tìm hắn, miễn để bị hàng xóm nhìn thấy, khiến cho những lời đồn đãi hay hiểu lầm không cần thiết.
“Em muốn gặp anh, Lệnh Nghi.” Gần đây nàng mới nhận ra hắn là người
đối với nàng tốt nhất, bây giờ nàng thực hối hận vì sao lúc trước không
chọn ở bên hắn, lại ngu ngốc quay về với bạn trai cũ. Nếu là lúc trước
chọn hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội nàng, hơn nữa nhất
định sẽ đối xử với nàng thật tốt, đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay
che chở cùng quý trọng.
“Tôi đã kết hôn, Khải Linh.” Hắn không thể không nói cho nàng chuyện này.
“Anh , cái gì?” Trương Khải Linh bị hoảng sợ, lắp bắp hỏi.
“Tôi đã kết hôn.” Hắn nói lại lần nữa.
“Anh gạt em? Một thời gian ngắn như vậy, anh làm sao có thể đã kết
hôn, làm sao có thể có nữ nhân nguyện ý gả cho anh?” Nàng không tự chủ
được bật thốt lên nói.(Cái gì,đừng khinh người nhá..)
Âu Lệnh Nghi sợ run một chút, không tự giác xả ra một chút cười khổ.
Nguyên lai nàng coi thường hắn như vậy , cho rằng không có nữ nhân sẽ
nguyện ý gả cho hắn?
“Tôi cũng không có lừa cô, tôi thật sự kết hôn.”
“Ngay cả như vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu không phải sao? Chúng ta
gặp mặt, em thật sự thực cần anh giúp em, hãy nghe em nói. Nếu nhà anh
bất tiện, chúng ta liền hẹn ở bên ngoài được không?”
“Khải Linh, tôi không hy vọng lão bà của tôi sinh ra hiểu lầm không cần thiết, chúng ta vẫn là không cần gặp mặt có vẻ tốt hơn. Thực xin
lỗi.”
“Anh cũn