
iêm, cảnh cáo hắn.
“Thực xin lỗi.” Âu Lệnh Nghi thành thật gật đầu.
Bạch Tiệp Ngọc chỉ muốn đá hắn, đá hắn, cắn hắn.
“Nàng nói nàng mang thai, bạn trai nàng lại không muốn tiểu hài tử
này, còn đưa tiền kêu nàng đi phá thai.” Liên lụy tới mạng người, hắn
thật sự không đành lòng mặc kệ.
“Cho nên? Nàng làm chi gọi điện thoại cho anh, là muốn gọi anh cùng
nàng cùng nhau dưỡng đứa nhỏ của nàng sao? Anh muốn bàn chuyện ly hôn
với em sao?” Nàng châm chọc khiêu khích.
“Đương nhiên không phải!” Âu Lệnh Nghi khó có thể tin kêu lên.
“Hảo, nếu không phải, đó là chuyện gì xảy ra?” Nàng hai tay khoanh trước ngực trừng mắt hỏi hắn.
“Nàng nói nàng không muốn sinh hạ đứa nhỏ rồi cùng nhau chịu khổ, cho nên muốn lấy nó ra. Nhưng là nàng không dám đi mình, muốn anh bồi nàng
cùng đi.”
“Cho nên anh đáp ứng nàng, nói anh lập tức đến sao?”
“Nàng khóc thật sự thương tâm, anh…… không có biện pháp cự tuyệt.” Ngữ khí yếu đi chút.
“Tốt lắm. Vậy anh hãy mau đi nha, có thể thả em ven đường cũng được,
em sẽ đi taxi về nhà.” Nàng mặt không chút thay đổi âm điệu lạnh lùng
nói.
“Lão bà, em đừng cần tức giận.”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy em đang tức giận? Tâm tình của em thực bình tĩnh, cho nên tối nay thời điểm ký giấy ly hôn, cũng sẽ không vừa
khóc vừa nháo đòi thắt cổ, anh yên tâm.”
“Lão bà?!” Hắn khiếp sợ quay đầu nhìn nàng, thiếu chút nữa đem xe nhô lên khu vực dành cho người đi bộ.
“Uy! Anh nhìn đường nha, anh muốn hại chết em phải không?” Bạch Tiệp Ngọc sợ hãi kêu ra tiếng, vội vàng bắt lấy vô lăng.
Âu Lệnh Nghi chưa từng nghĩ tới sẽ hại chết nàng, ngược lại, nếu ngày nào đó sinh mệnh của nàng bị uy hiếp, cho dù muốn hắn lấy mệnh đền mạng mới có thể cứu sống nàng, hắn cũng sẽ không chút do dự vì nàng từ bỏ
mạng sống. Hắn yêu Tiệp Ngọc! Cuộc sống của hắn chỉ có màu trắng đen,
nhờ nàng mà màu sắc rực rỡ phong phú. Một khi mất nàng, cuộc sống của
hắn sẽ biến thành một mảnh hoang vu, không còn gì vui trên đời, cho nên
hắn tuyệt đối không thể mất đi nàng! Hắn nhanh chóng tấp xe vào lề
đường, xoay người đối mặt với nàng, trên mặt là biểu tình kiên nghị
tuyệt không thỏa hiệp.
“Anh và em tuyệt đối không ly hôn.” Hắn đối nàng tuyên thệ.
“Em nói rồi, em không cần một lão công cùng bạn gái trước dây dưa.” Bạch Tiệp Ngọc nhìn hắn, vẻ mặt thật sự lãnh đạm.
“Từ nay về sau, anh sẽ không để ý nàng ta, sẽ không cùng nàng nói một câu, cho dù gặp ở trên cũng sẽ làm bộ không biết, bằng tốc độ nhanh
nhất cách xa nàng ta.” Âu Lệnh Nghi nóng vội hướng nàng cam đoan.
“Trước đây anh cũng nói như vậy.”
“Lần này anh thề với trời, nếu làm trái lời thề này, không chết tử tế được.” Hắn nhanh chóng hạ độc rủa.
“Thề độc nhiều, làm không được cũng là uổng công.” Bạch Tiệp Ngọc hoàn toàn bất vi sở động.
“Vậy em muốn anh làm như thế nào, mới bằng lòng tin tưởng anh, lão
bà?” Hắn vội vàng hỏi, nghĩ không ra phương pháp làm nàng tín nhiệm
mình.
Tiệp Ngọc không phải nữ nhân yêu tiền, từ trước lúc bọn họ đăng ký
kết hôn, hắn liền chủ động đề cập chuyện đem tài sản sang tên cho nàng,
kết quả lại bị nàng mắng to một hồi, không cho phép hắn làm như vậy, cho nên hắn không thể dùng biện pháp giao phó bản thân cùng sản nghiệp để
lưu lại nàng. Nàng cũng không phải một nữ nhân thích nghe lời ngon tiếng ngọt, bởi vì hắn từng cố gắng lấy lòng nàng nói cho nàng nghe, kết quả
nàng từ đầu đến cuối chỉ cười, khiến hắn xấu hổ không thôi.
Sau đó nàng hôn hắn rồi nói, nàng chính là thích hắn thật thà, không
biết hoa ngôn xảo ngữ, chỉ biết chăm chỉ cùng nỗ lực làm việc. Nàng nói
hắn đối nàng hảo, nàng dùng ánh mắt nhìn, dùng tâm cảm nhận, cho nên hắn không cần bắt buộc chính mình học người khác làm như vậy, chỉ cần là
chính mình là được.
Nàng thường khiến cho hắn cảm động, cảm thấy tam sinh hữu hạnh mới có thể cưới nàng làm vợ, nhưng là hắn lại thường làm cho nàng cảm thấy
thất vọng cùng tức giận.
Hắn thật là một cái lão công rất tệ, nhưng là ngay cả như vậy, hắn cũng không có biện pháp buông tay cho nàng rời đi.
“Em muốn anh làm,anh sẽ làm?” Bạch Tiệp Ngọc nhìn hắn không chuyển mắt.
Âu Lệnh Nghi không chút do dự lập tức gật đầu như rang lạc.
“Bao gồm hiện tại liền quay xe về nhà?”
Hắn không nói hai lời lập tức đổi đường, một lần nữa đem xe tiến vào
dòng xe cộ, sau đó tại chỗ đèn xanh đèn đỏ liền rẽ trái trở về.
“Không phải có người chờ anh mang đi bệnh viện sao?” Nàng nhìn hắn
liếc mắt một cái,giống như đang nói chuyện phiếm hỏi, sau đó lấy ngữ khí vô ích nói:“Anh nếu không đi, nàng sẽ gọi điện thoại đến.” Tựa như xác
minh lời tiên đoán của nàng, di động trong túi hắn đột nhiên vang lên.
Nàng lại liếc hắn một cái, một bộ biểu tình cười lạnh “Xem, điện thoại đến đây”.
Âu Lệnh Nghi không nói một câu lấy điện thoại di động ra, sau đó mở
cửa kính xe, ngay cả xem cũng không xem liền trực tiếp đem di động đang
rung ném ra bên ngoài.
“Uy!” Bạch Tiệp Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối kêu to, căn bản sẽ
không nghĩ đến hắn lại làm như vậy.“Ném vào xe người khác thì làm sao
bây giờ?” Nàng lo lắng quay đầu xem.
Hắn sửng sốt, nhíu mày.