80s toys - Atari. I still have
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324732

Bình chọn: 8.00/10/473 lượt.

ta nhớ là hai ta chưa từng ngủ chung mà!”

Giờ phút này chắc mặt ta còn đỏ hơn trứng tôm luộc chín.

Hậu quả của cuộc họp là, khi màn đêm buông xuống, Giang Thần sống chết đòi ngủ cùng ta để chứng minh hắn đêm ngủ không ngáy, sáng dậy mắt không gỉ.

Ta kiên quyết không chịu, hắn kiên quyết không đi.

Vì vậy, ta và hắn giằng co đến khi mẫu thân hắn biết chuyện, đến chủ trì công đạo.

“Mẫu thân, chuyện này liên quan đến thanh danh của con, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, con nhất định phải chứng minh trong sạch.”

Ta bị hắn làm cho vã mồ hôi: “Huynh không cần chứng minh, muội tin huynh rồi, nếu chưa được thì để muội tập hợp nha hoàn mở cuộc họp rửa sạch oan khuất cho huynh.”

Thích phu nhân hắng giọng lên tiếng, dáng vẻ công bằng chính trực, thái độ chân thành nói với ta: “Bọn nha hoàn hiểu lầm nó cũng không sao, tiểu Mạt con hiểu lầm mới khiến nó thương tâm, theo ta thấy đúng là chuyện này cần được chứng minh.”

Ta… câm nín.

Thích phu nhân lại nói: “Con chứng minh một phen cũng tốt, sau này hai đứa ngủ chung hàng đêm, nếu nó ngáy thì con khó mà ngủ ngon.”

Ngủ chung hàng đêm… Nghe thế mặt ta liền nóng bừng.

Thích phu nhân, lão nhân gia thật có bản lĩnh, khiến ta không biết làm sao?

Màn đêm buông xuống, Giang Thần hớn hở nằm trên giường ta, ta ngồi trên ghế.

Hắn dùng tay chống đầu, cười híp mắt nói: “Tiểu Mạt, sao muội lại cách ta xa như thế, chúng ta nằm cạnh nhau muội mới có thể quan sát kỹ càng.”

Ta ngao ngán, cảm nhận trình độ mở cuộc họp của mình thua xa sư phụ, lão nhân gia chưa từng bị người ta nắm thóp ngay sau cuộc họp, sao ta lại xuất sư bất lợi như thế, vừa làm đã bị khống chế.

Sáng hôm sau, ta mơ màng tỉnh lại, lại phát hiện mình đang nằm trên giường, Giang Thần nằm ngay bên cạnh!

Hắn mặc áo ngủ màu hồng nhạt, vạt áo hơi mở, thêu những đóa hoa đào tươi rói. Phần da thịt lộ ra trơn bóng, khóa vàng ẩn hiện. Lần đầu tiên ta thấy một người đàn ông mặc áo màu hồng nhạt, người bình thường mặc nhìn sẽ phản cảm vô cùng, hắn lại có bản lĩnh mặc màu hồng nhạt đẹp đến vậy, thực khiến người ta phải kinh ngạc, bội phục.

Mà lúc này, ta như một con bạch tuộc, bám chặt hắn như bám tảng san hô, lại như một con chim tước nhỏ thân mật với đóa hoa đào.

Ta ngây người, là ta nửa đêm mộng du lên giường, hay là hắn đưa ta vào giường? Dù cho đã lên giường thế nào, việc cần làm trước tiên hẳn là xuống giường đã.

Ta tỉnh táo lại, dùng tư thế chim yến lướt nước phi thân qua người hắn, bởi vì quá hoảng sợ, khi tiếp đất không vững, ngả nghiêng một chút.

Hắn đưa tay đỡ tay ta, cười hì hì: “Tiểu Mạt, ta nhìn muội đã nửa ngày, muội ngủ say cũng rất khó coi.”

Ta không tự chủ nhìn hắn một cái, hắn tươi tỉnh trong nắng sớm, phong lưu tuấn tú, không chút gỉ mắt, râu hơi nhú lên, thêm sự mạnh mẽ anh khí, rất bắt mắt, bắt mắt đến mức người khác phải sững sờ. Haizzz, sơn trang này ít đàn ông, hắn lại tuấn tú như thế, các nha hoàn thì đang tuổi dậy thì, nhìn cả ngày khó tránh sinh lòng cuồng dại. Ta rất thông cảm cho bọn họ.

“Đêm qua… muội lên giường như thế nào?”

“Ta thấy muội ngủ trên ghế có vẻ không thoải mái, liền điểm huyệt bế muội lên giường, sau đó lại giải huyệt, vì thế muội không nhận ra.”

“Là thế sao, còn sau đó?” Ta quần áo hoàn hảo, tất nhiên hắn chưa làm gì ta, nhưng ta vẫn không kiềm chế được mà hỏi một câu.

Hắn cười híp mắt nói: “Sau đó, muội liền ôm chặt ta ngủ suốt đêm.”

Ta thấy mặt nóng bừng, kinh ngạc nhìn hắn, hắn bị ta ôm chặt, lại làm Liễu Hạ Huệ suốt đêm, là ta có vấn đề hay là… hắn có vấn đề? Lúc ăn sáng, Thích phu nhân một mực cười mỉm nhìn ta, còn hàm ý sâu sắc dặn ta ăn nhiều một chút, còn luôn chọn những món bổ máu ích khí như táo đỏ kỷ tử gắp cho ta.

Giang Thần cúi đầu, cười đến run cả đũa.

Thiếu Hoa và Thiếu Dung thắc mắc nhìn hắn: “Biểu ca, anh làm sao vậy?”

Giang Thần khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Tối hôm qua… quá mệt mỏi.”

Ta đỏ mặt, vùi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong trở lại Lan Trạch Viên, ta khởi binh vấn tội Giang Thần: “Vừa rồi ăn sáng huynh nói bậy bạ gì đó?”

Giang Thần ra vẻ vô tội: “Ta đâu có nói gì, đúng là đêm qua mệt chết đi được, cả đêm ngủ không ngon, nếu Liễu Hạ Huệ dễ làm thì đã không được sử sách lưu danh, ta bị muội hành hạ một đêm, chẳng lẽ muội không hay biết?”

Ta không ngờ hắn lý do lý trấu thế, vừa thẹn vừa giận: “Muội không thèm hành hạ huynh, ai bảo huynh đưa muội lên giường?”

Hắn nhìn ta, một hồi lâu thở dài một hơi: “Đúng! Ta mua dây buộc mình, cam tâm tình nguyện.”

Ánh mắt của hắn đặc biệt mập mờ thân mật, như hồ nước mùa xuân, bên bờ rêu xanh mịn, ta suýt nữa thì trượt chân ngã vào.

Ta bối rối đưa mắt đi chỗ khác, lời của hắn ta nửa hiểu nửa không, nhưng ta biết, nửa không hiểu kia rất không thuần khiết.

Trong phòng yên tĩnh đến mức lòng người phát hoảng.

Ta nhìn cánh cửa thấp giọng nói: “Đêm qua huynh ngủ không ngon thì giờ ngủ bù đi.”

Hắn thấp giọng nói “Tốt”, khi đi tới cạnh cửa, còn quay đầu cười một tiếng: “Muội quan tâm tới ta sao?”

Đối mặt với biểu cảm dịu dàng, ánh mắt trìu mến, nhất thời, ta khó mà làm lơ. Hắn nhìn ta mỉm cười,