
đối với chủ tử đều có ý cười, thần sắc tràn ngập trêu chọc.
Mục Thiên Ba không để ý đến bọn thuộc hạ trêu ghẹo, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào An Nhược Lan đang tỏ vẻ
vô hại, nhât định nàng có âm mưu.
Ánh mắt của nàng chớp chớp, khẽ nân tay phải chỉ vào phía sau hắn, “Vậy thì mời tướng quân đem rắn bên tay kia bóp nghiền a!”
“Rắn!”
Vài người trăm miện một lời cùng hô to.
Oa! Đây chính là một con đại mãng xà thật lớn a. Chính là vừa rồi tại
sao họ lại không phát hiện được.
Quay đầu chứng kiến cái kia . Rắn! Trong nháy mắt, Mục Thiên Ba trước mắt tối sầm, lần nữa lâm vào bóng tối ngọt ngào.
“Nguyên lai tướng quân thật sự sợ rắn a!” mọi người đều đột ngột bừng tỉnh đại ngộ.
Tứ Cửu vô lực rủ đầu xuống. Xong rồi, tướng quân một mực đau khổ cất dấu bí mật, nay lại bị phát hiện cả rồi.
☆☆☆www. 4yt. net☆☆☆www. 4yt. net☆☆☆
Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, vang lên ở hành viên Dự Viên, theo nơi đó mà khuếch tán khắp xung quanh.
Đi ngang qua Dự Viên, Mục Thiên Ba không tự chủ dừng bước lại, hai chân thoăn thoắt bước đến nơi phát ra tiếng cười.
Hai cây Hồ Dương cao ngất giắt them một
cái đu dây, một vị thiếu nữ xuất trần ngồi trên đó, lúm đồng tiền như
hoa, âm như tiếng trời, theo bàn đu dây lung lay, váy áo bồng bềnh, tiên tư yểu điệu.
“Tứ Cửu, cao nữa nha.”
“A!”
Hắn cau mày lại nhìn thị đồng của mình.
Nhớ lại gần đây như thế nào lại không thấy bóng dáng, nguyên lại là chạy lại đây xum xoe.
“Gia ……” dư quang trong mắt quét đến một người, thì ra là chủ tử, Tứ Cửu thở nhẹ một hơi, tay vô thức trợt qua
một bên, lực thoáng cái lại tập trung một bên sợi dây, bàn đu dây bị mất đi cân đối, làm cho An Nhược Lan ngồi trên đó phát ra tiếng thét.
“Tứ Cửu, ngươi mưu sát ta a!!!” xong
rồi, xong rồi. tuổi trẻ tốt đẹp nàng còn chưa trải hết, không lẽ hiện
tại lại kết thúc trong tay tên tiểu tử hư hỏng Tứ Cửu này sao.
Hồng nhan bạc mệnh a!
Một thân ảnh theo bên cạnh bay vút tới, ở giữa không trung tiếp được một mảnh thân thể của nàng, an toàn trong
lòng người nào đó.
“A, cảm tạ Thượng Đế, từ nay ta sẽ nhớ
rõ thường đi lễ bái.” Thoát chết sau tai nạn, An Nhược Lan lập tức cảm
thán chắp hai tay cảm tạ nói.
“Thượng Đế?” Mục Thiên Ba hoang mang nhướng mày.
“A, Mục Thiên Ba …..” An Nhược Lan bất
tri bất giác phát hiện mình được ai cứu, lại lập tức nghĩ đến vừa qua
mình có chút ác chỉnh hắn, lại có chút chột dạ.
Nàng rõ ràng gọi thẳng tên hắn, nhưng lại không nói thêm lời nào. Mục Thiên Ba mục quang lóe lóe, khóe miệng khẽ giơ muốn cười.
Ý thức được mình thất thố, nàng vội bổ sung. “Cảm tạ tướng quân.”
Nàng đột nhiên xa cách như vậy khiến hắn có chút không thoải mái, hắn nhíu mày, “Không có việc gì là tốt rồi.”
Chần chờ một lúc, nàng không biết có nên hay không nói tra lời trong lòng, “Ta đã không sao, nên hay không tướng quân ngài thả ta xuống a??” nàng như vậy cứ bị hắn ôm vào trong ngực
khiến có chút cảm giác không được tự nhiên, càng có gì đó khác thường
lướt qua trong lòng.
Con mắt của hắn chuyển sâu, không nói lời nào đem nàng buông xuống.
“Thực xin lỗi a, tướng quân, trước ta
hại ngươi đến như vậy.” tự thú tội hẳn là giảm hình phạt a, nàng trong
lòng thấm nghĩ. Hắn gần đây đối với nàng tránh mà cũng không thèm nhìn
đến, nhất định là đang giận nàng.
“Cảm tạ ngươi đã ban tặng, tất cả mọi người đều biết rõ ta sợ rắn.”
Nàng nhìn trộm dò xét thần sắc của hắn.
Thoạt nhìn không có vẻ là đang tức giận, nhưng giống như cười mà không
cười, lại thêm vài phần quỷ dị.
Ánh mắt hai người chợt chạm nhau, một hứng thú, khẽ giật mình.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Hai tay của hắn vòng trước ngực, bộ dáng rãnh rỗi có thể cùng nàng nói chuyện.
“Ta cái gì cũng không muốn nói.” Thầm
nghĩ thoát đi ánh mắt của hắn, ánh mắt kia không khỏi khiến nàng trong
lòng nai con chạy loạn.
“Thật sự không có gì để nói với ta?”
“Thật sự.” Nàng khẳng định gật đầu.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Di?” Hắn sẽ đối nàng nói cái gì a?
“Buổi tối ta muốn mời ngươi cùng nhau dùng cơm.”
Torng lòng nàng vang lên tiếng cảnh báo. Nàng phòng bị nhìn gương mặt sung sướng của hắn. “Ngươi muốn mời ta ăn
cái gì?” tuyệt đối là buổi yến tiệc này có vấn đề. Nhất là mới vừa rồi
nàng còn chỉnh hắn. Lòng hại người đã có qua, ý đề phòng người khác thì
càng không thể không có.
Hắn cười đến rất ôn hòa, “Vì muốn vượt
qua tâm lý sợ rắn, ta quyết định bắt đầu luyện tập từ ăn thịt rắn lên,
muốn mời cô nương ở bên làm giám sát.”
“Mục Thiên Ba, ngươi dám làm như vậy, ta nhất định giết ngươi.” Nàng không khống chế được rống lên.
Nụ cười của hắn càng thêm vui vẻ, đầu đột nhiên ghé sát vào bên tai nàng thì thầm,”Tính cách chân thật ngươi càng đáng yêu.”
“Oanh” một tiếng, sóng nhiệt nổ bùng, An Nhược Lan trong nháy mắt rang hồng đầy mặt, phi thường ngại ngùng. Hắn, hắn …. Hắn cố ý xem nàng không khống chế được, thật đáng ghét!
Đã thấy nàng thần sắc xấu hổ, ánh mắt
hắn liền giật mình, trống ngực đập nhanh phi thường, đột nhiên rất muốn
đem nàng ôm vào trong lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Hai tay
trong tay áo lặng lẽ nắm