
đó vén áo của mình lên cho bảo bảo bú sữa.
Âu Dương Thụy thấy cảnh đó ghen tị không chịu được, tại sao đồ đạc của
mình lại phải phân cho người khác, dù là con trai mình cũng không được.
Xem ra anh phải nghĩ cách rồi.
Sau khi xuất viện về nhà, mỗi ngày mỗi đêm đều bị Âu Dương Thụy đánh thức, Hạ Tịch Nguyệt mỗi lần tỉnh
giấc đều thấy Âu Dương Thụy đang ở trước ngực mình, cô không hiểu hỏi:
“Anh đang làm gì đó?”
"Nút sữa."
Âu Dương Thụy trả lời sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào nút sữa. Hút hết sữa rồi xem tiểu tử thối kia còn lấy gì để giành với anh.
"Nút sữa làm cái gì?"
"Không cho tiểu tử kia bú."
Hạ Tịch Nguyệt lúc này mới phản ứng được Âu Dương Thụy , cô tức giận tung cước đá Âu Dương Thụy qua một bên:
"Âu Dương Thụy, anh thật khốn kiếp, còn giành chén cơm với trẻ con nữa.”
Chỉ thấy Âu Dương Thụy nở nụ cười rực rỡ:
“Chén cơm này vốn là của anh, anh ăn thì có lỗi gì chứ.”
Từ đó về sau trong nhà thỉnh thoảng nghe thấy hai người vì bảo bảo mà gây
gổ. Âu Dương Thụy bất đắc dĩ phải đem cái tên tiểu tử đáng ghét này đi. Bốn năm sau, tại biệt thự của Âu Dương Thụy.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn con trai của mình Âu Dương Thần đang tức giận bắt chéo tay trước ngực, ngồi trên ghế salon. Hạ Tịch Nguyệt lập tức tới quan
tâm hỏi cậu: “Bảo bảo, con sao vậy? Ai chọc tức con hả?”
“Mẹ à, con
nói rồi, mẹ đừng gọi con là bảo bảo nữa, con bốn tuổi rồi, là một tiểu
nam tử hán đó. Mẹ gọi con vậy người ta sẽ chê cười con đấy. Con sẽ mất
mặt…”
Mặt Âu Dương Thần phớt tỉnh nói.
“Không đâu, mẹ cảm thấy tên này rất hay, rất dễ nghe.”
Hạ Tịch Nguyệt cười với Âu Dương Thần nói.
"Mẹ ~!"
Âu Dương Thần có chút nhức đầu kêu lên.
“Được rồi, biết rồi tiểu tử thối, con nói cho mẹ biết sao lại tức giận?”
Hạ Tịch Nguyệt quan tâm hỏi.
“Còn không phải là do cha sao? Mẹ, con nghiêm túc nghi ngờ con không phải là con của cha.”
Âu Dương Thần tỉnh bơ nói với Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt đang uống cà phê, nghe thấy lời của con trai suýt chút nữa phun ra.
"Nói cái gì đó tiểu tử thúi."
Hạ Tịch Nguyệt cố ý làm bộ như tức giận.
“Là như vậy đó mẹ. Nếu mẹ lén nói cho con biết cha ruột của con là ai, con
đảm bảo sẽ không nói với cha. Con nhất định là con của người đàn ông
khác, nhất định là vậy.”
Âu Dương Thần càng nghĩ càng thấy đúng.
"Tiểu tử thúi, chuyện này đừng để cha con nghe được nếu không hai chúng ta
không gánh nổi hậu quả đâu.” Hạ Tịch Nguyệt cảnh cáo Âu Dương Thần.
“Cái gì, rõ ràng đúng mà mẹ còn không thừa nhận. Nếu như con là con ruột của hai người, hai người đã không vứt con ra nước ngoài. Con phải đi theo
ông nội bà nội, đi Italy cùng Tằng gia gia. Con bốn tuổi rồi nhưng thời
gian ở cạnh hai người chưa tới một năm.”
Cha còn không cho phép
con ôm mẹ ngủ, con muốn bú sữa ông ấy cũng không cho, cái này rõ ràng là cha ghẻ? Không phải là con ruột của hai người mà chỉ là nhặt được ở ven đường.”
Âu Dương Thần nói đạo lí.
Âu Dương Thụy không cho Âu
Dương Thần bú sữa vì đó là đồ của riêng Âu Dương Thụy, sao có thể cho
người đàn ông khác. Con trai trong mắt anh cũng là một trong những số
đó.
Mà Âu Dương Thụy chỉ cần vừa nghĩ muốn cùng Hạ Tịch Nguyệt
làm chút gì đó thì, Âu Dương Thần giống như muốn phá hỏng chuyện của
anh, nhất định khóc oa oa lên. Cho nên Âu Dương Thụy vì ngày mai tốt đẹp của mình đã đem Âu Dương Thần cho Mộc Tiểu Tiểu đưa đi du lịch.
Bởi vì tiểu tử này mà ở nhà sẽ làm Âu Dương Thụy tức chết.
Hạ Tịch Nguyệt nghe thấy lời con trai nói cũng cảm thấy mình có lỗi, những năm gần đây thời gian ở cùng con trai cô có chút đoản. Cô đi tới bên
cạnh cậu bé, cười nói:
“Con trai, không thể nghi ngờ con là con của cha mẹ. Về sau mẹ sẽ không để con rời xa mẹ nữa.”
Hạ Tịch Nguyệt ôm Âu Dương Thần nói. Chỉ thấy ở Hạ Tịch Nguyệt trong ngực Âu Dương Thần nâng lên nụ cười thắng lợi.
“Lại chạy loạn khắp nơi nữa rồi.”
Âu Dương Thụy xuống lầu thấy hai mẹ con đang ôm nhau, anh lạnh giọng nói:
"Các người đang làm gì đó?"
"Cha."
Thấy Âu Dương Thụy xuống lầu, Âu Dương Thần lập tức rời khỏi ngực của Hạ
Tịch Nguyệt, chạy đến chào hỏi anh. Đâu còn bộ dạng căm phẫn lúc này
nữa, Hạ Tịch Nguyệt lúc này mới biết mình bị lừa:
"Lại bị tiểu tử thúi này lừa."
Đừng xem Âu Dương Thần mới bốn tuổi, nhưng là bây giờ cũng tương đương với
một người lớn, chỉ số phúc hắc không sai biệt lắm so với Âu Dương
Thụy .
“Cha, hôm nay đưa con đi tới Ám Dạ đi. Con muốn chú Bắc Minh dạy con võ công.”
Âu Dương Thần vui mừng nói với Âu Dương Thụy.
“Ừ, đợi lát nữa tài xế đưa con đi.”
Âu Dương Thụy trầm thấp nói đến.
Hạ Tịch Nguyệt cũng không phản đối đứa bé nhỏ như vậy liền tiếp xúc
với súng, trước kia cô bị thương cho nên cô hi vọng con mình có thể tự
bảo vệ mình. Cho nên cậu bé nên học cách tự vệ, có Âu Dương Thụy dạy cô
không phản đối.
Âu Dương Thụy đối với con trai mình khá lạnh nhạt, nhưng với vợ mình thì lại hoàn toàn khác, dịu dàng lên tiếng;
“Vợ ơi, em sao vậy?”
"Không có gì, em muốn đến phòng tập vũ đạo."
Hạ Tịch Nguyệt cười nói. Hạ Tịch Nguyệt mở một phòng luyện vũ đạo, ngày ngày dạy những đứa bé khiêu vũ.
“Ừ