Bà Xã, Em Không Ngoan

Bà Xã, Em Không Ngoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323701

Bình chọn: 9.00/10/370 lượt.

bãi đỗ xe dưới hầm của sân bay thủ đô đã gần đến hồi kết.

Sát khí nồng đậm tràn ngập không khí,

chiếc Hummer màu đen ầm ầm nổ mạnh, vài tên da đen rồi vài dáng người

khôi ngô lục đục ngã xuống trong mưa bom bão đạn, Vincent hốt hoảng trốn vào sau lưng chiếc Audi, vẫn đang chống lại nguy hiểm, đám người đuổi

theo hắn cũng không thèm nhìn, giơ súng ra bắn.

Đường đạn dày đặc bay trong không khí, phi tốc đuổi theo Vincent, bắn vào xe cùng cột đá gần đó, đá văng khắp nơi.

Lực lương chênh lệch nhau đánh giáp lá

cà, Vincent không dám lãng phí đạn, đang do dự phải rút lui thế nào thì

một người đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh như màu rừng cây lại mang theo vẻ quỷ mị bất thình lình xuất hiện trên mui chiếc xe sau lưng hắn với

một con dao găm.

Tốc độ nhanh như chớp khiến cho Vincent không có thời gian phòng ngự hay phản kích.

Lưỡi đao như hàm cá mập cơ hồ găm toàn bộ vào cổ hắn, đầu gối cũng truyền đến cơn đau đớn kịch liệt.

Vincent cũng không còn sức phản kháng,

hai mắt tối sầm té ngã trên mặt đất, nhìn Nam Khôn như một Tu La khát

máu đến từ địa ngục, đứng trên cao nhìn xuống hắn, sau đó vừa nhấc chân

lên đã hung hang giẫm lên cổ hắn, dùng giọng nói không chút biểu cảm

hỏi: “Người đang ở đâu?”

Vincent không lên tiếng, não thiếu dưỡng khí, cảm giác bị đè nén không thể hít thở được khiến mặt hắn đỏ bừng, hai mắt trợn lên.

Nam Khôn nới lỏng chân, để cho hắn hít thở một hơi, sau đó dùng lực thật lớn giẫm lên một lần nữa: “Người đang ở đâu?” 10h 30 tối, màn trời phía dưới, mọi âm thanh đều yên tĩnh.

Triển Du vốn đang nằm co người bên cửa

sổ nhắm mắt dưỡng thần như đã nhận ra gì đó, đột nhiên lẳng lặng mở rộng tầm mắt, quay đầu lại nhìn chằm chằm ra cửa, đôi mắt đen láy không gợn

sóng kia cất giấu một vẻ khẩn trương cùng hưng phấn.

Một giây sau, cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra, một người cao lớn mạnh mẽ kiên cường xuất hiện ở cửa ra vào.

Trong mắt Triển Du hiện lên vẻ kinh ngạc, tự mình bước đến chỗ người đàn ông kia, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nam Khôn…”

Mặc dù nét mặt cô tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng mà hơi giọng nói run rẩy lại tiết lộ trong lòng cô có điều lo lắng.

Người đến không phải là người cô dự tính, nhưng lại là người cô muốn gặp nhất.

Ngày đó nghe tin Nam Khôn chết đi cô

không tin, nhưng trong lòng thật ra cũng không nắm chắc lắm, mấy ngày

nay trên nét mặt cô mặc dù giả bộ rất bình tĩnh, nhưng có trời mới biết

trong lòng cô có bao nhiêu sốt ruột lo lắng, cho đến lúc này thật sự

thấy người cuối cùng cô mới như trút được gáng nặng mà thở phào nhẹ

nhõm.

Bước chân của Nam Khôn đặc biệt lớn, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Triển Du.

Sau đó Triển Du mới vừa giãy giụa đứng

lên thì đã bị dùng tay kéo vào trong lòng, tiếng tim đập loạn nhịp cách

một lớp quần áo vang lên lên tai Triển Du, làm cho cô cảm thấy trái tim

mình đã cùng chung nhịp đập với Nam Khôn, nhịp nhàng mà rung động.

“Rời khỏi đây trước rồi nói sau.” Nam Khôn hôn lên đỉnh đầu cô, lập tức ôm Triển Du sải bước rời đi.

Có Hắc Hổ yểm hộ, dọc theo đường đi cơ hồ là không bị cản trở.

Lên xe Triển Du cùng Nam Khôn dùng máy

bộ đàm gọi điện cho Mục Hàn báo bình an, thuận tiện thông báo hiện giờ

bọn họ đã có thể hành động.

Hôm đó hộ lý vừa vào cửa, Triển Du chỉ

nhìn lướt qua đã biết người phụ nữ đó đã bị thôi miên, cô biết Đổng Kiêu cùng Chiến Cát đã nghĩ ra cách để trốn thoát, về sau khi cô gái kia

tiêm thuốc đã chứng thực suy đoán của cô là đúng.

Nhảy lầu để giữ gìn sự trong sạch cho

chính mình, cũng là để giúp Đồng Kiêu kéo dài thời gian, càng là để xâm

nhập vào đại bản doanh của địch.

Thật ra sau khi chạy thoát hai người Đồng Kiêu cũng không đi xa mà vẫn mai phục tại chỗ chồ Jason trở lại đại bản doanh.

Hôm nay nghe Jason nói muốn đến Munich,

Triển Du đoán Liệp Ưng và những đồng nghiệp khác sẽ hành động vào đêm

nay, lại không nghĩ rằng Nam Khôn vẫn đến trước mấy người Đồng Kiêu một

bước. Không cần nghĩ cũng biết hắn có bao nhiêu vội vã.

Giờ khắc này trong lòng Triển Du ngoài

vui mừng còn tràn ngập cảm động, cô thật quá may mắn mới có thể gặp được một người đàn ông quan tâm đến cô như vậy.

Nam Khôn để Triển Du ngồi trên đùi mìn, cánh tay rắn chắc nắm chặt bả vai của cô, hỏi: “Muốn Hắc Hổ đến hỗ trợ không?”

Triển Du lắc đầu: “Lão đại cùng mọi người đã thu xếp xong rồi.” Đêm nay sẽ xông vào hang ổ của Jason.

Hắc Hỗ gần đây liều lĩnh như vậy đã

khiến cho cảnh sát hình sự quốc tế chú ý, nếu lúc này lại nhảy ra giúp

Liệp Ưng bắt Jason, thân phận rất bất tiện, còn có thể khiến cho Liệp

Ưng bị khiển trách.

Nhớ tới Jason, Triển Du thở dài trong lòng, hỏi: “Anh đã phái người đến Munich rồi sao?”

Nam Khôn hiểu được ý của cô, giọng điệu thoáng cái trở nên lạnh lẽo lên: “Hắn phải chết!”

Nhưng mà cấp trên yêu cầu bắt sống gã mà.

Tuy rằng Đồng Kiêu cùng Chiến Cát hiện

đã ở Munich nhưng mà thất sự là không thể khinh thường thực lực của Hắc

Hổ, ngộ nhỡ bọn họ giết Jason trước thì mấy ngày chịu nhục này của cô sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Triển Du cũng rất khó xử trong lòng, ôm cổ Nam Khôn, ấm giọng nói: “An


Pair of Vintage Old School Fru