
ất động sản, sản xuất thuốc nhưng bên trong lại
liên quan đến buôn lậu cùng một ít hoạt động ngầm khác. Run Miyamoto và
hai trợ lí của hắn nói là kĩ sư từ Nhật Bản, đến đây làm khách quý hỗ
trợ cho bọn chúng nhưng trên đường đi bọn họ có bị đánh tráo hay không,
tới đây có phải vì mục đích khác hay không, ai mà biết được?
Một gia tộc mafia nếu như ngay cả chút cảnh giác ấy cũng không có, vậy thì làm gì có thể có ngày hôm nay.
Cho nên lúc bắt đầu, nhất định sẽ có người giám sát.
6h30 tối Frankie mở tiệc tẩy trần cho
Mục Hàn, Mục Hàn giả trang Run Miyamoto cùng Frankie đều là người mạnh
vì gạo, bạo vì tiền, cơm nươc xong, khách và chủ đều vui vẻ hưởng thụ,
Mục Hàn được cải trang cẩn thận nên Frankie cũng không phát hiện ra điểm nào khác thường.
Nhưng sau khi bọn họ trở về phòng của
mình, thiệt bị dò tìm của bọn họ báo cáo một tin khiến người ta không
vui nổi – mỗi một góc phòng đều có camera thu nhỏ.
Hiện giờ nhất định có người đang thông
qua camera giám sát từng động tác của bọn họ, che đậy là chuyện không
thực tế, mà không che chắn có nghĩa là bọn họ không có cách nào làm
chuyện bọn họ muốn làm, lại càng không thể vô cớ rời khỏi phòng.
May mà bọn họ cũng không gấp.
Đêm nay Triển Du uống hơi nhiều, sau bữa cơm tối bọn họ nói chuyện phiếm trong phòng khách cô đã muốn ngủ, dù
sao đêm nay cũng đã khá vất vả, vì vậy sau khi trở về phòng cô tìm quần
áo rồi vào phòng tắm.
Mục Hàn là sếp, sau khi đóng vai Run
Miyamoto nói chuyện với ông chủ xong, lười biếng tựa vào ghế sofa nhắm
mắt nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế anh đang nghe báo cáo công tác của
Phượng Tường, nhóm của Phượng Tường dùng thân phận lính đánh thuê để ẩn
nấp trong “nông trường”, không cần phải chỉnh hình, cũng không cần giải
phẫu thanh quản.
Cho nên bọn họ đến muộn hơn ba người kia.
Theo tin tức hiện nay bọn họ thu thập
được, lúc trước đúng là Jason đã trộm dữ liệu nghiên cứu về súng điện từ bán cho chủ nhân của “nông trường”, hơn nữa bọn họ còn điều tra được
gần đây gia tộc Michelle đã có quyết định về đám dữ liệu kia, hơn nữa
hình như cũng sắp có hành động.
Lúc Triển Du tắm rửa xong đi ra thì Mục Hàn cũng vừa nghe xong báo cáo của Phượng Tường.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hình như anh
cũng cảm nhận được khẽ nheo mắt, đôi mắt hẹp dài nhíu nhíu lại sau cặp
kính mỏng, không để lại dấu vết nháy mắt với Triển Du, Triển Du hiểu ý
đi vòng qua góc phòng.
Mục Hàn nhìn cô đi về phía mình cũng không lên tiếng, chỉ để cho khóe môi nhếch lên một độ cong vừa phải.
Thiên Diệp Tuyết không thuần lương đáng
yêu giống như Aki, cũng không thanh nhã diễm lệ như Triển Du, có hơi
giống với hương vị của Thiên Diện Hồ mà trước kia Triển Du sắm vai, rồi
lại lạnh lùng cao ngạo cùng yêu mị hơn Thiên Diện Hồ, ở trước mặt người
ngoài thì lạnh băng như sương, trước mặt Run Miyamoto lại yêu mị nhiều
vẻ.
Bộ đồ ngủ đỏ tươi làm nổi bật lên làn da nhẵn nhụi trắng như ngọc của cô, câu băng cơ ngọc cốt chính là để chỉ cô.
Mục Hàn thấy cô đi đến trước mặt, vô cùng tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, chui đầu vào bụng cô hít hà, cũng không nói gì.
Triển Du hiểu ý, bưng lấy mặt của anh hôn lên trán anh một cái, hỏi: “Có việc sao?”
Nói xong cô liền thuận thế nhấc chân lên, giạng chân ngồi trên đùi Mục Hàn, ôm cổ anh, sóng mắt lấp lánh nhìn anh.
Mục Hàn nói: “Trong tổ chức có kẻ để
lộ tin tức, ở Hongkong có một lão đại muốn ra giá gấp đôi Frankie để mua cách điều chế thành phẩn Vpbcs, lão hồ ly Takeda kia muốn một món hàng
bán cho hai bên, phái anh đến đây theo dõi tiến trình nghiên cứu của
Frankie, đến lúc đó sẽ trích phần trăm cho anh.”
Đây đúng là một cách châm ngòi ly gián trần trụi.
Lòng Triển Du sáng như gương, mặt tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Lão đại bên Hongkong có đáng tin không?”
Câu nói này của cô có ý là: bên phía Hongkong đã sắp xếp người chưa?
Frankie không phải đứa ngu, lời của Mục
Hàn cho dù có là thật, hiện giờ cho dù hắn ta có tin thì nhất định sẽ
không cho người đi điều tra thật hư.
Cho nên bọn họ muốn vu oan tất nhiên là phải có người ở bên kia phối hợp.
Ngày đó Triển Du có nghe thấy bộ trưởng Lưu đề cập đến chuyện này, xem ra hành động của họ cũng khá nhanh.
Mục Hàn nhẹ gật đầu.
Triển Du tháo cặp kính trên sống mũi phẳng của anh ra, tinh tế miêu tả hàng chân mày anh khí bừng bừng của anh, hỏi: “Anh thấy sao?”
Mục Hàn không trực tiếp trả lời: “Takeda không đáng tin cậy, hôm nay ông ta vì tiền tài mà bán đứng Frankie thì ngày mai sẽ vì lợi ích lớn hơn mà bán cả anh.”
Câu này là cố ý để cho Frankie nghe, cấp dưới của hắn ta nghe vậy thì vụng trộm liếc nhìn ông chủ của mình.
Trên mặt Frankie không có biểu lộ gì,
hai con ngươi màu nâu sâu thẳm bình tĩnh không để lộ ra vui buồn, không
biết giờ phút này hắn ta đang nghĩ gì.
Triển Du nói: “Vậy mặc kệ đi.”
Mục Hàn bắt lấy tay cô đưa lên miệng khẽ cắn một cái, nói lấp lửng: “Mặc kệ chẳng khác nào trực tiếp trở mặt với ông ta, huống hồ Frankie chưa
chắc đã tin anh, đến lúc đó trộm gà không thành lại mất mạng cũng không
chừng.”
Triển Du biết nói đến đây cũng đủ lắm rồi, còn lại