XtGem Forum catalog
Bà Xã, Em Không Ngoan

Bà Xã, Em Không Ngoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323524

Bình chọn: 8.00/10/352 lượt.

cứ để cho Frankie nói tiếp.

Cô quay đầu nghĩ ngợi, khó hiểu hỏi: “Vậy anh muốn làm gì?”

Mục Hàn nghe vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên, gằn từng chữ: “Làm…em.”

Nói xong anh liền bế Triển Du lên, đi

đến bên giường, ném Triển Du xuống chiếc giường lớn mềm mại, làm như là

đã bị Triển Du khơi gợi dục vọng, động tác có vẻ vội vàng, lại có chút

thô bạo.

Triển Du nằm trên giường, trên mặt không có chút ảo não nào, ngược lại còn mỉm cười.

Ngay cả Frankie cũng không nghĩ tới ban

ngày cô làm ra vẻ lạnh băng, giờ phút này có thể mỉm cười đến phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người như vậy.

Quả thật là đúng với câu nói kia sao?

Lòng của phụ nữ không thể nhìn thấy chỉ vì thịt trước ngực quá dày,

khuôn mặt cũng vậy, ban ngày một vẻ, buổi tối khi nằm dưới thân đàn ông

lại có biểu lộ hoàn toàn khác.

Mục Hàn cởi áo khoác tiện tay ném xuống, sau đó giật đai lưng ra cuốn lấy tay Triển Du, trói lại.

Triển Du giật mình trong một giây ngắn ngủi, nét mặt tươi cười không thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng vào Mục Hàn nói: “Lão đại, anh thích khẩu vị nặng như vậy sao!” Vừa đến đã muốn chơi SM rồi.

Mục Hàn vụng trộm ném cho cô một ánh mắt buồn bực: “DM, anh không có ham mê đó, là cái thằng Run Miyamoto kia.”

Hôm đó xem tư liệu về Run Miyamoto, Mục

Hàn bội phục Thiên Diệp Tuyết, thật sự cảm thấy người phụ nữ kia ở trên

giường căn bản là không có gì không chịu nổi, bách độc bất xâm, như thần sống vậy, anh nghĩ khó trách Run Miyamoto lại sủng cô ta như vậy phỏng

chừng là vì chỉ có cô ta mới chịu được kiểu biến thái ấy.

Trong lòng Triển Du vô cùng không biết

phải nói gì, bị người khác xem truyền hình trực tiếp, đối phương lại

không phải là Nam Khôn, ngẫm lại thật là táo bạo.

Trên tai Mục Hàn có một viên kim cương

lớn hơn hạt đậu một chút, thật ra “kim cương” chính là thiết bị dò tìm

của bọn họ, bình thường màu xanh, nhưng có phát hiện gì nó sẽ đổi thành

màu tím nhạt, tỷ như hiện giờ – lúc tất cả các camera trong phòng đều

mở.

Mục Hàn nới lỏng dây lưng, kéo khóa quần xuống, làm bộ muốn nhào tới.

Triển Du lại nhấc chân dùng đầu gối chống lấy bộ ngực của anh, ra vẻ phong tình dùng khẩu hình nói ba chữ, “Sao, sao, làm?”

Mọi người ngồi trong phòng quan sát thấy hết, đồng loạt nín thở, thầm nghĩ: cô nàng này thật là hăng hái.

Nhưng mà bọn họ không biết, thật ra Triển Du chỉ muốn tốc chiến tốc thắng thôi.

Mục Hàn phối hợp hít vào một hơi, trách mắng một chữ: “Shit!”

Nói xong liền ra vẻ hung ác một tay kéo người đè xuống giường, vén váy ngủ của cô lên, lột quần lót của mình ra.

Sau đó ôm eo Triển Du, làm động tác mà người đàn ông nào cũng hiểu.

Động tác liên tiếp này của anh thoạt

nhìn vô cùng phách đạo cùng thô bạo, hơn nữa quá trình cực kì ngắn ngủi, mấy gã đang rình xem ở bên kia còn chưa kịp nhìn thấy cậu nhỏ của anh

thì trong nháy mắt đã bị tiếng thét cực kì thống khổ của Triển Du cướp

mất sự chú ý.

Mục Hàn “đi vào” sau đó cúi người xé váy ngủ của Triển Du, cả người đè xuống cô.

Sau đó mấy gã trong phòng quan sát chứng kiến anh như sói đói, liên tiếp cắn mút lên bả vai cùng lưng của Triển Du.

Bất kể trong phòng quan sát hay phòng ngủ của bọn họ thì thoáng cái không khí trở nên khô nóng.

Kết quả đang lúc mọi người tập trung tinh thần thì không khí bỗng nhiên bị âm thành khàn khàn của Frankie phá vỡ: “Đóng”

“Ơ?” Mấy gã kia tựa hồ không kịp phản ứng.

Ánh mắt Frankie lạnh lẽo: “Đóng camera trong phòng lại, ngày mai tìm thời cơ thích hợp tháo chúng ra.”

Xem ra tính tình của Run Miyamoto cũng được, nếu muốn hợp tác thì không thể để những chuyện này gây bất hòa với hắn.

Có một số việc phải có chừng có mực.

Cấp dưới ngoài miệng thì đáp dứt khoát nhưng trong lòng lại nghĩ: thật đáng tiếc.

Frankie như đã nhìn thấy suy nghĩ của bọn họ, lạnh lùng cảnh báo: “Tốt nhất là các người đừng để tôi có cơ hội nổi giận.”

Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.

Giọng nói của hắn cũng đồng thời rơi vào tai Triển Du và Mục Hàn.

Triển Du nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên đèn báo hiệu bên tai Mục Hàn đã tắt.

Hai người đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, cánh tay dài của Mục Hàn duỗi ra, tắt tất cả đèn trong phòng ngủ.

“Anh đi tắm, Du nhi tìm đồ ngủ giúp anh.” Nói xong anh kéo cửa vào phòng tắm.

Trong bóng đêm Triển Du nhẹ nhàng “ừm”

một tiếng, vươn tay kéo chăn phủ lên người mình,không biết sao giờ khắc

này cô đặc biệt nhớ Nam Khôn. Tên Frankie này nhìn thì to lớn thô kệch, vẻ mặt ngang ngược nhưng khi làm việc lại thận trọng và vô cùng tốc độ.

Đêm đó nghe Mục Hàn nói chuyện với Triển Du, ngày hôm sau hắn đã phái người đi âm thầm điều tra.

Chứng cớ vô cùng xác thực, lão hồ ly Takeda kia lòng tham không đáy, quả thật có can đảm bán một món hàng cho hai người!

Frankie giận tím mặt, chưa đến hai ngày

cơ sở nghiên cứu của Takeda đã xảy ra một vụ nổ lớn chưa từng có trước

đây, trực tiếp phá tan tâm huyết nửa đời của lão. Dường như Frankie cũng chưa hết giận nên đã cho người đi cướp hết số thuốc buôn lậu bọn chúng

dùng để kéo dài tính mạng.

Có thể nói chiêu mượn đao giết người của Mục Hàn đã múa đế