Polaroid
Bà Xã, Em Không Ngoan

Bà Xã, Em Không Ngoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323451

Bình chọn: 10.00/10/345 lượt.

t định sẽ không tính sổ với Mục Hàn, đương nhiên cũng sẽ không làm

khó cô, nhưng chuyện này cho dù phải nói cũng phải để cô chủ động nói

thẳng thắn với anh, người nào đó có tham muốn chiếm giữ rất mạnh, để Mục Hàn nói với hắn, sau đó hắn lại tìm cớ mà dày vò cô à.

Huống chi, căn bản cũng không cần phải nói!!!

Mục Hàn nhịn cười, giữ im lặng nhặt giấy tờ lên tiếp tục công việc.

Hình Thiên cầm quả táo gặm rắc rắc, vẻ mặt có chút hả hê.

Triển Du oán hận trừng mắt liếc anh ta, Mục Hàn không hề động đậy, cô lại vội vàng trưng ra vẻ mặt hiền lành, nịnh nọt nói: “Lão đại, em thấy gần đây anh gầy quá, nhất định là đêm ngủ không ngon rồi,

tối nay anh lên giường ngủ đi, em ngủ ở sofa, thân hình em nhỏ nhắn sẽ

không khó xoay người như anh đâu.”

Mục Hàn nghiêm nghị lắc đầu: “Không được, anh sẽ có cảm giác tội lỗi.”

“Vậy chúng ta cùng ngủ trên giường,

chiếc giường náy rất lớn, đừng nói là hai người, ngủ bốn người cũng

không chật, hai người em một bên anh một bên, em cam đoan không đá anh.”

Hình Thiên nói xen vào: “Tôi muốn ngủ ở giữa.”

“Anh cút xa ra một chút cho em!” Triển Du thu hồi tầm mắt, tội nghiệp nhìn sang Mục Hàn, “Lão đại…”

Khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên, rốt cuộc cũng lùi một bước: “Anh đã nghĩ rồi, thấy chuyện này em tự mình nói với anh ta thì hay hơn.”

Triển Du như được đại xá: “Lão đại anh là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế gian này!”

Mục Hàn mặt không đổi sắc vỗ vỗ đầu cô: “Ừm, rất chân thành.”

Vẻ mặt của Hình Thiên như đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Du nhi mũi em sớm muộn gì cũng dài như mũi voi!”

Triển Du: “Hứ!”

Mục Hàn liếc nhìn anh ta: “Nói nhảm nhiều quá, cả nửa ngày cũng chưa thấy cậu nói sang chuyện chính, nói đi, chuyện gì?”

Hình Thiên thần bí nói: “Tôi vừa nghe lén được một tin, một tay cấp dưới của Frankie nói xế chiều hôm nay số

vũ khí trị giá 500 triệu đô “nông trường” vận chuyển sang Congo

(Brazzaville) bị cướp trên biển Caribbean, toàn bộ quân trên thuyền đều

bị giết.”

Mục Hàn cùng Triển Du đều kinh ngạc, trăm miệng một lời nói: “Tin tức có chính xác không?”

Hình Thiên nói: “Tôi tới đây để hỏi hai người đây, hôm nay Phượng Tường có liên lạc với hai người không?”

Mục Hàn lắc đầu: “Ban ngày không tiện, bình thường cậu ấy vẫn báo cáo tình hình bên kia với chúng ta vào buổi tối.”

Triển Du nói xen vào: “Em cảm thấy rất có thể là thật, nhưng có phải là bọn cướp biển làm không?”

Mục Hàn nói: “Nếu tin tức này là thật, tôi cảm thấy đây có thể là do một tập đoàn vũ khí khác cùng liên hợp bày ra một âm mưu.”

Triển Du khó hiểu: “Là thế nào?”

Mục Hàn giải thích: “Mấy năm nay

“nông trường” danh tiếng quá mức, đương gia tân nhiệm lại làm việc cực

kì thủ đoạn, vì đoạt thị trường mà không ngừng ép giá, bên phía Bắc Mĩ

đã sớm có người muốn trừng trị hắn, trước kia có gia tộc Kono hùng mạnh

làm chỗ dựa cho bọn chúng nên mọi người còn nhịn hắn, hiện giờ gia tộc

Kono bị Nam Khôn làm cho ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì còn sức

mà để ý đến bọn chúng.”

Triển Du: “Không phải Phượng Tường nói Frankie đang có ý định với súng điện từ sao? Liệu có phải là do gia tộc Michelle làm không?”

Mục Hàn nói: “500 triệu đô la cũng đủ làm cho “nông trường” chặt đi hai cánh tay, có câu nhổ cỏ tận gốc, hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, những tập đoàn vũ khí đang nhìn chằm chằm sẽ nhân cơ hội này tạo áp lực, khiến nó triệt để tụt dốc. Nông trường

chiếm hơn 90% thị trường trong nước, còn có hai tuyến đường thủy vô giá. Nhưng ngoại trừ châu Á, nhà họ Nam gia thế nhất, còn lại bất kể là châu Âu hay Bắc Mĩ chưa từng có ai có khả năng thống nhất thiên hạ.”

Một miếng thịt béo lớn như vậy, cho dù gia tộc Michelle có nuốt chửng vào bụng cũng sẽ không tiêu hóa nổi.

Hành Thiên hỏi: “Nếu quả thật là do các tập đoàn vũ khí khác liên hợp giăng võng, Xích Thủy có thể cũng ở trong đó không?”

Mục Hàn cùng Triển Du đều nhìn đối phương, không nói gì nhưng trong lòng cũng biết: việc này quá có thể ấy chứ.

Yên lặng một lát, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Mọi người biến sắc, Mục Hàn nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Người ở ngoài đáp: “Thưa ngài

Miyamoto, ông chủ bảo tôi tới mời ngài đến nhà chính dùng bữa tối, ngài

ấy nói trong nhà có vài việc khách quý đến chơi, muốn giới thiệu cho

ngài làm quen.” Mục Hàn không nghĩ tới khách quý của Frankie lại là vài chuyên gia vũ khí Á Âu Mĩ.

Có thể làm phiền mấy vị đại gia chạy đến đây tất nhiên không phải là việc nhỏ. Xem ra tin tức Hình Thiên nói

trước khi đến là thật, hơn nữa đúng như Mục Hàn đã phân tích, sự kiện

cướp bóc lần này chính là một âm mưu được người ta liên hợp dựng nên.

Ặc…hành động thật là nhanh.

Bên phía “nông trường” người ta còn chưa tuyên bố chuyện phá sản mà bọn lang sói bên này đã thương lượng xem

phải cắt xẻ khối bánh này thế nào.

Nửa tháng không gặp, Nam Khôn vẫn như

cũ, ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn vẫn mang vẻ mặt nho nhã lễ độ lại

lãnh đạm xa cách hờ hững lạ thường, ngay cả khi Frankie giới thiệu Triển Du thì đôi mắt lạnh lùng kia cũng hoàn toàn không tỏ ra một chút khác

thường nào.

Nhưng mà