
h co lòng vòng cho mất thời gian thêm nữa. Dù sao cũng không
biết Tiểu Trí có ngủ lâu như cô đã đoán hay không nên cứ nắm chắc thời
gian, nói luôn vào chủ đề chính thì tốt hơn nhiều.
“Mẹ, tình
trạng gần đây của Tiểu Trí như vậy khiến con có chút lo lắng. Con đã
nghĩ mấy ngày rồi, cảm thấy vấn đề căn bản hình như đang ở trên người
con. Nhưng con lại không có biện pháp để thuyết phục bản thân không cần
phải sợ. Mặc dù con có một dự cảm mạnh mẽ rằng đứa bé này sẽ không xảy
ra chuyện gì nhưng có lúc chính con cũng không khắc chế nổi bản thân trở nên nhạy cảm.” Lúc nói lời này, một tay Chiêu Đệ nhẹ nhàng đặt một tay
lên phía trên bụng. Bên trong đó có đứa bé của cô và Tiểu Trí, hiện tại
đoán chừng mới chỉ là hạt đậu nhỏ, nhưng vị trí của hạt đậu nhỏ này
trong lòng cô lại nặng vô cùng, khiến cô cũng sắp chịu không nổi.
“Chiêu Đệ, mẹ hiểu tâm tình của con. Chỉ sợ trên cõi đời này không có người mẹ nào không lo lắng cho con của mình. Bắt đầu từ thời khắc nó tồn tại
trong bụng của con thì lòng con đã cùng hòa chung một nhịp với nó rồi.
Con cảm mạo nóng sốt, điều đầu tiên con nghĩ không phải là bản thân mình có khó chịu hay không mà là việc cảm mạo nóng sốt có ảnh hưởng gì đến
đứa nhỏ hay không. Con ngã xuống, nơi đầu tiên con bảo vệ không phải là
bộ phận sẽ trực tiếp hứng chịu cú ngã mà chính là bụng mình.”
“Cho nên, Chiêu Đệ, đừng nghĩ rằng cảm giác lo lắng của mình là không tốt.
Lo lắng như vậy là chuyện bình thường mà ai làm mẹ cũng đều có. Điều con phải học chỉ là phải đối mặt với loại tâm tình lo lắng này như thế nào. Đừng miễn cưỡng đè nén loại tâm tình này xuống. Con phải biết rằng loại tâm tình này có tồn tại thì bản thân mình cũng không hề làm sai điều
gì.”
Lời nói của Hạ Cầm hiến cho Chiêu Đệ có loại cảm giác bị
dội nước đến tỉnh cả người. Cho đến nay, cô vẫn giống như những gì Hạ
Cầm đã nói, cố đè nén những lo lắng, sợ hãi về đứa nhỏ ở trong lòng,
không để lộ ra ngoài mặt. Nhưng không phải chính cô cũng biết cái gọi là “bảo toàn năng lượng” hay sao? Loại tâm tình này nếu không phát tiết ra ngoài được bằng cách này thì sẽ chuyển thành dạng hình thức khác để
biểu hiện ra. Cho nên cô mới động một chút là muốn rơi nước mắt, động
một chút là thấy ghê tởm buồn nôn.
“Chiêu Đệ, bởi vì con nhẫn nại nên Tiểu Trí lại càng lo lắng cho con hơn… Con hãy mở lòng ra, lấy ra
toàn bộ những lo lắng sợ hãi trong lòng mình để nói cho Tiểu Trí biết,
để Tiểu Trí giúp đỡ con. Tiểu Trí cần phải biết chính xác, rõ ràng con
phải làm gì, con sợ cái gì. Sauk hi đã xác minh được tình hình rồi, nó
cũng sẽ không tiếp tục một mình đoán tới đoán lui, suy nghĩ lung tung
nữa.
Chiêu Đệ suy nghĩ một chút về những lời đề nghị của Hạ Cầm. Chỉ trong chốc lát, trên mặt cô liền nở một nụ cười thoải mái. Quả
nhiên cô đi tìm mẹ nói chuyện phiếm là chính xác. Vấn đề khó khăn mà cô
suy nghĩ lâu như vậy, khổ não như vậy thì mẹ chỉ cần hai ba câu đã có
thể giải quyết được rõ ràng.
Lúc ra khỏi phòng Hạ Cầm, bước chân
của Chiêu Đệ đã buông lỏng rất nhiều so với khi vừa mới tiến vào. Cô vừa mới đi đến phòng khách thì đã nhìn thấy Tiểu Trí đang muốn cất bước đi
lên lầu. Sau khi nhìn thấy cô, anh vội vàng chạy tới, lôi kéo tay cô,
nhìn trên ngó dưới một lúc lâu, xác nhận không có việc gì thì mới thở
phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Trí mới tỉnh dậy thì đã không thấy Chiêu Đệ đâu, còn tưởng là Chiêu Đệ đi đâu mất.”
“Em có thể đi đến chỗ nào được cơ chứ? Em thấy anh ngủ thiếp đi nên qua tìm mẹ tam sự thôi. Sao rồi, ngủ như vậy đã đủ giấc chưa?” Tóc của Tiểu Trí vì chạy đi chạy lại tìm Chiêu Đệ mà bị mồ hôi thấm ướt, cô liền sửa
sang lại hộ anh, sau đó mới lôi kéo tay anh, đi về phía phòng ngủ, nhẹ
giọng giải thích.
Sau khi trở về phòng, Chiêu Đệ mới từ trong phòng tắm lấy ra một cái khăn lông ướt, lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt Tiểu Trí.
“Tiểu Trí, gần đây có phải vì lo lắng cho em nên anh thường thường không ngủ ngon có đúng không?”
“Tiểu Trí làm ồn đến Chiêu Đệ rồi hả? Thật xin lỗi, anh không phải cố ý đâu.” Tiểu Trí nghe Chiêu Đệ hỏi như vậy thì phản ứng đầu tiên chính là nghĩ
đến việc nửa đêm Chiêu Đệ bị mình tỉnh giấc quấy nhiễu đến không ngủ
được, cho nên lập tức nói lời xin lỗi.
Chiêu Đệ bất đắc dĩ cười cười. Cái chàng ngốc này, cô hiện giờ chẳng nhẽ muốn anh xin lỗi nên mới nói như thế hay sao chứ?
“Tiểu Trí, anh không quấy nhiễu gì em cả… Em biết anh buổi tối ngủ không ngon là vì quầng thâm trên mắt anh càng ngày càng nặng, cũng sắp giống với
con gấu mèo rồi. Sáng ra anh soi gương mà cũng không nhìn ra hay sao?”
Tiểu Trí theo bản năng đưa tay sờ sờ hai mắt của mình. Quầng thâm quanh mắt
dĩ nhiên là sờ không đến nhưng lại cảm nhận được ánh mắt có lõm sâu vào
rồi, mà nguyên nhân chính là vì anh đã gầy đi rất nhiều.
“Tiểu
Trí, nói cho em biết đi, có phải vì anh lo lắng cho em, sợ em gặp chuyện không may, sợ em khó chịu nên mới như thế đúng không?”
Tiểu Trí
hơi rũ thấp đầu xuống, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Sau đó, Chiêu Đệ nghe thấy Tiểu Trí nhẹ nhàng nói một câu: “Tiểu Trí sợ
Chiêu Đệ