
ắt rét lạnh của Lãnh Diễm
Tựa như muốn hỏi: Anh chắc chắn là ở đây sao?
Lãnh Diễm thu hồi tầm mắt đang quét khắp căn phòng, chuyển sang nhìn Nghiêm Hi, sau đó khẽ mỉm cười với cô rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Nghiêm Hi kinh ngạc, không ngờ Lãnh Diễm lại nhốt người đó ở đây? Cũng không quan tâm bên trong còn có mùi màu tanh!
Lấy can đảm bước về phía trước một bước, mùi vị kia càng nồng nặc hơn, Nghiêm Hi thoáng dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn Lãnh Diễm, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.
Từ năm cô năm tuổi được Lãnh Diễm bảo vệ rất tốt, ngay cả số lần cô té ngã bị trầy đầu gối cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cô chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều máu, chỉ ngoài trừ lần đó.
Lãnh Diễm nhìn thấy Nghiêm Hi hốt hoảng như vậy, khẽ thở ra một cái, tiến lên trước một bước nắm bàn tay nhỏ bé đang khẽ run, sau đó nhẹ nhàng ôm cô bước vào trong phòng.
Bên trong phòng chỉ có một bóng đèn nhỏ màu hoàng hôn là còn sáng, đồ vật đều cũ kỹ, cả căn phòng u ám khiến người ta nhìn không thuận mắt.
Nghiêm Hi nhìn người đàn ông tay bị trói chặt, anh ta nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết vì ánh đèn hay nguyên nhân gì mà sắc mặt anh ta rất khó coi, có phần trắng bệch, trên mặt còn dính một vài vệt máu đã khô, anh ta nằm co quắp trên đất, không cử động hệt như một người đã không còn thở nữa.
Ba người đàn ông mặc âu phục màu đen nhìn thấy Lãnh Diễm tới, liền tự động tách ra thành một con đường, Lãnh Diễm nắm tay Nghiêm Hi bước lên trước từng bước, anh không vui, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang run rẩy, anh bất giác xiết chặt tay cô hơn, để trấn an cô, ý nói không sao cả.
Sau đó nhìn ba người vệ sĩ hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao hắn lại biến thành như vậy rồi?”
Trên người tên kia đều là máu, nhưng với con mắt của Lãnh Diễm, anh biết tên đó chỉ bị thương nhỏ, không có gì đáng ngại, nhưng Nghiêm Hi thì khác, cô bé này từ nhỏ được anh cưng chiều như công chúa, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, nên anh sợ sẽ khiến cô lầm tưởng rằng anh là một người tùy tiện, không coi trọng tính mạng con người, nhưng cũng không thể không lo, ngộ nhỡ cô vì chuyện này mà bị hù sợ rồi chạy mất thì anh phải sao bây giờ?
Ba người thấy trên mặt Lãnh Diễm tựa hồ có sát khí, cúi đầu im lặng liếc nhìn người đàn ông nằm im không cử động kia một cái, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người lên tiếng giải thích: “Đây cũng không phải là do bọn em làm, bởi vì lúc hắn ta mới bị nhốt vào đây không an phận, muốn phá cửa sổ để trốn ra ngoài, cuối cùng đập vỡ được cửa kính lại không cẩn thận để mẩu thủy tinh đâm trúng, cho nên mới có nhiều vết thương như vậy.”
Nghe vậy, Nghiêm Hi đảo mắt nhìn bốn phía, quả nhiên, xung quanh rất hỗn độn, phía dưới cửa sổ đầy mảnh thủy tinh, bên trên còn dính rất nhiều vệt máu đỏ tươi.
Nghiêm Hi hơi bình tĩnh lại một chút, bởi vì biết người kia vẫn chưa chết, chỉ là, mùi máu tanh này thật sự khiến cô cảm thấy không thở được, cái loại không khí đầy mùi màu tanh đó…..
Lãnh Diễm nhìn sắc mặt cô dần dần chuyển sang màu trắng liền có chút lo lắng, khẽ cúi người, môi kề sát vào vành tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Em không sao chứ, không chịu được thì chúng ta quay về, em muốn biết cái gì, anh hỏi rồi sẽ nói cho em biết, được không?”
Nghiêm Hi ngẩng đầu nhìn Lãnh Diễm, cô biết anh lo lắng cho cô, anh sợ cô nhìn thấy nhiều máu như vậy sẽ bị kích thích, nhưng cô thật sự rất muốn chính tai cô nghe được người đàn ông kia nói ra người đứng phía sau hắn.
Là Lý Thánh Đức? Hay là Lý Lệ? Hoặc Chu lão gia? Hay là Chu phu nhân?
Những người này đều có khả năng rất cao, nhưng cô không hiểu, cô có tội ác tày trời sao? Sao bọn bọ lại muốn tìm người tới giết cô?
Sau lưng có tiếng bước chân nho nhỏ, ngay sau đó là giọng của Tiếu Thâm: “Aiz, Hi Hi, em có biết em đắc tội với một nhân vật rất giỏi rồi không, còn biết đi tìm sát thủ chuyên nghiệp, chỉ đáng tiếc, kỹ thuật còn tệ lắm.!”
Người còn chưa tới, giọng điệu đầy tiếc nuối và hài hước đã vang lên.
Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn ba người mới tới trước cửa, mặt Lý Duệ Thần âm trầm, đôi mắt khép hờ nhìn người đàn ông không nhúc nhích trong phòng, tựa như một ma vương vô cùng nguy hiểm, không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào trong con ngươi thâm thúy kia.
Nghiêm Hi khẽ liếc mắt, bình tĩnh nhìn đôi mắt cô vẫn cho là luôn dịu dàng kia.
Chủ nhân của đôi mắt đó cũng chuyển qua nhìn Nghiêm Hi, nét ngoan độc nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng vốn có, khóe miệng anh khẽ nâng lên, ưu nhã bước tới trước nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
Thanh âm này bình thường tựa như mười năm trước, khi lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt Nghiêm Hi.
Nghiêm Hi khẽ ngẩng đầu nhìn anh, một hồi lâu sau mới nhận ra là vừa rồi mình bị hoa mắt, khẽ mỉm cười: “ Em không sao, chỉ bị người ta làm cho tỉnh giấc mà thôi.”
Lãnh Diễm nghe được liền không vui, kéo kéo cánh tay của cô, trầm giọng nói: “Cái gì mà bị người ta làm cho tỉnh giấc, căn bản chính là em tự tỉnh lại.” Rõ ràng tính cảnh giác của cô cũng không kém anh một điểm nào.
Nghiêm Hi quay đầu lườm anh một cái, bất đắc dĩ chép chép