
h đã nói rồi, màn cầu hôn có một không hai đâu nào?”
“Anh cởi
sạch nằm trên bàn cầu hôn có được coi là độc nhất vô nhị không?” Diệp
tam thiếu nghiêm túc hỏi, Trình An Nhã tức nghẹn họng, giơ nắm đấm về
phía anh.
Cô không đấu lại được Diệp tam thiếu, việc kết hôn cũng vì thế mà quyết định. Tạp chí của tập đoàn quốc tế An Ninh cũng theo đó đăng tải chính thức thông tin này.
Hôm nay là cuối tuần, Diệp
tam thiếu và Đường tứ thiếu hẹn nhau đi câu cá, Ninh Ninh nằm cuộn tròn
trước máy tính chơi trốn tìm với tổ chức chống khủng bố, Lý Vân hẹn cô
đi dạo phố, cô lập tức nhận lời.
Cô khong hề nghĩ tới sau khi gác máy ra khỏi nhà lại gặp Dương Vân và Dương Triết Khôn, cô có chút bất
ngờ, “Dương lão gia, anh Triết Khôn, đã lâu không gặp.”
Dương Vân nhìn cô, “An Nhã, cháu gọi một tiếng ông ngoại khó vậy sao?”
Ông ngoại?
Trình An Nhã sững lại, cô nhìn Dương Triết Khôn, hơn một tháng không gặp, anh gầy đi không ít, anh như có điều muốn nói với cô, nhưng lại không thể
mở lời, ánh mắt ảm đạm.
Lòng cô chua xót, ánh mắt rơi trên Dương Vân, “Xin lỗi, chúng ta không thân.”
“An Nhã, ông biết ông đã không hoàn thành trách nhiệm chăm sóc hai mẹ con
cháu, cháu oán ông cũng phải, nhưng cháu cũng không thể bất chấp luân lý đạo đức, cháu và Diệp Sâm không thể thành hôn.” Dương Vân đánh quân bài tình thân, hết lòng khuyên bảo Trình An Nhã.
Trình An Nhã cười
nhạt, cô vốn không muốn nói trước mặt Dương Triết Khôn, nhưng ông ta đã
nói ra, cô dứt khoát nói thẳng ra luôn: “Dương lão gia, lúc đầu ông đã
điều tra không kỹ lưỡng, đúng là tôi có ông ngoại, nhưng không phải ông, sau khi nhảy xuống nước đứa con mà bà ngoại đã mang không còn nữa, bà
lấy ông ngoại tôi, mẹ tôi là kết tinh tình yêu của họ, nếu như ông đã
điều tra kỹ lưỡng sẽ phát hiện ra ngày tháng năm sinh của mẹ tôi căn bản không phù hợp, có ai mang thai hơn hai năm mới sinh con không? Bà ngoại tôi yêu ông ngoại tôi, ông và Diệp Chấn Hoa tranh giành nhau cả đời kết quả không đạt được gì cả, ông tưởng rằng đã có được trái tim của bà cả
đời, nhưng thực ra, từ sau khoảnh khắc rơi xuống nước, bà đã không còn
thuộc về ông nữa, bà đã yêu ông ngoại tôi, về nhân phẩm và tướng mạo ông tôi đều không thua kém gì ông, xứng đáng để bà yêu. Dương Vân, ông nghe rõ cho, Trình An Nhã tôi và ông không có bất cứ quan hệ gì, ông cứ cho
rằng đã có được trái tim của bà tôi cả đời, nhưng thực ra, cả cuộc đời
ông chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười.”
Dương Vân trợn tròn
đôi mắt, Dương Triết Khôn cũng không ngờ được kết quả như vậy, thân
người Dương Vân ngả ra sau loạng choạng mấy bước, nếu như không phải
Dương Triết Khôn kịp thời đỡ ông, ông ta đã ngã xuống đất.
Gương mặt già nua cực độ đau khổ, cả người không kìm được bắt đầu run rẩy không ngừng.
Ông ta vốn định khuyên Trình An Nhã rời đi, sau đó tiết lộ thông tin Diệp
tam thiếu dụ dỗ em họ, đả kích mạnh mẽ danh dự của anh, làm sụp đổ tập
đoàn quốc tế An Ninh, nhưng lại không ngờ bị Trình An Nhã đả kích cho
tan nát.
Ông ta tưởng rằng Lâm Hiểu Nguyệt yêu ông ta cả cuộc
đời, ông ta cũng yêu Lâm Hiểu Nguyệt cả cuộc đời, đến cả vị trí chính
thất cũng giành cho Lâm Hiểu Nguyệt, những người tình sinh con đẻ cái
cho ông ta đều không có được tình yêu của ông ta.
Cuộc đời gần
qua hết rồi ông ta mới phát hiện ra tình yêu mà trước đây ông ta từng
cho là hoàn hảo đã trở thành bong bóng xà phòng, sớm đã tan từ mấy chục
năm trước rồi, Lâm Hiểu Nguyệt sớm đã không còn yêu ông ta, thậm chí
trước khi chết nhớ đến có lẽ cũng không phải là ông ta.
Lẽ nào ông ta thật sự như lời Trình An Nhã nói, cả cuộc đời chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười?
Vì vậy ông ta và Diệp Chấn Hoa đấu đá suốt mấy chục năm qua, là vì cái gì? Ông ta khổ tâm điều hành bao nhiêu năm nay, lại là vì cái gì, quá nhiều điều không cam tâm và oán hận trào lên gần như khiến Dương Vân vỡ vụn.
Ông muốn gào lên một cách điên cuồng rằng, đây là vì sao?
“Không thể nào, điều này không thể nào…” Dương Vân như phát điên, ánh mắt dữ
dằn, ông ta một chữ cũng không thể tin, không tin người ông ta đã yêu cả cuộc đời sớm đã bỏ rơi ông ta.
Ông ta không tin.
“Ông
nội, ông nội, ông sao thế?” Dương Triết Khôn hoảng hốt, Dương Vân gào
lên điên dại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mềm rũ ngã vào lòng
Dương Triết Khôn. Dương Triết Khôn hốt hoảng, gọi liền mấy tiếng nhưng
đều không có phản ứng.
Trình An Nhã cũng bị một phen hết hồn…
Ông ta không phải là uất ức quá mà chết chứ? Dương Triết Khôn nhìn cô đây
trách móc, không kịp nói gì, dìu Dương Vân vào trong xe nhanh chóng đưa
đi cấp cứu.
Sắc mặt Trình An Nhã phức tạp, trong lòng bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Phải chăng cô đã quá độc ác?
Diệp tam thiếu quay về, cô kể lại chuyện này cho anh nghe, anh nhẹ nhàng
nói, đu sao hai ông lão đó cũng đã đấu đá nhau suốt cả cuộc đời, nằm
viện cùng nhau, từ từ đầu tiếp vậy.
Cô hỏi: “Thật sự không đau lòng à?”
Hai người này, một người là ba của anh, một người là ông ngoại của anh, đều có quan hệ huyết thống với anh, người thân cho dù có đối xử vô tình với mình thế nào th