
Diệp tam
thiếu cũng chẳng buồn bận tâm, kéo Trình An Nhã nói tạm biệt liền đi
thẳng, Trình An Nhã cười suốt dọc đường về, Diệp tam thiếu đi được một
đoạn mới phản ứng lại, “Ông ta đang khen anh sao? Đến toilet anh còn
thân chinh đi, bàn chuyện không thân chinh đi được sao?”
Trình An Nhã phì cười, Chúa ơi, so sánh của anh quả là hình tượng.
“Ông chủ tịch này phải chăng thấy anh nên giật mình, nói chuyện chẳng có đầu có đũa, nịnh nọt đâu đâu, chẳng qua là nói nhăng nói cuội cho qua
chuyện.”
“Mấy hộ giàu sổi đều vậy.”
“Em cũng muốn làm hộ
giàu sổi, sướng biết bao, sau một đêm có bao nhiêu là tiền.” Trình An
Nhã vô cùng ngưỡng mộ, đây là một cách xưng hô rất có nghệ thuật, mặc dù rất nhiều người nói giàu sổi thế nọ thế kia, thực ra trong lòng cực kỳ
muốn làm hộ giàu sổi.
“Em chả là giàu sổi còn gì, tiền của anh
không tính, thêm tiền của con trai vào, em còn muốn giàu sổi đến mức nào nữa?” Diệp tam thiếu lườm cô.
Trình An Nhã cười lớn, trên đường về công ty cả hai cười nói rộn rã.
Công việc gần đây không nhiều, lượng công việc của Trình An Nhã cũng nhẹ,
một buổi chiều nhàn tản, cùng với bốn mỹ nữ buôn dưa, sau khi tan ca,
hai người cùng về nhà.
“Đi siêu thị mua thực phẩn, tối nay chúng
ta tự nấu cơm.” Ninh Ninh và ông Trình đi suối nước nóng Quan Đườngg
nghỉ dưỡng, đầu bếp cừ đi mất rồi, Diệp tam thiếu đành đưa Trình An Nhã
đi siêu thị mua thức ăn.
Món ăn mà anh biết làm không nhiều,
Trình An Nhã lại chỉ thích món ăn Trung Quốc, sau một hồi suy nghĩ, anh
hỏi bít tết có được không? Anh còn chưa biết nấu món ăn kiểu Trung,
không dám thể hiện.
“Được thôi.” Cô hiếm có tốt bụng không gây
khó dễ cho anh, hai người cùng chọn thức ăn, lại mua thêm ít rau sống,
lại xách thêm một cân táo đỏ về nhà. Diệp tam thiếu xưa nay rất thích
phóng nhanh, nhưng từ khi ghế phụ có thêm cô, anh lái xe trở nên cẩn
thận hơn, rất có quy tắc, nhớ năm xưa Diệp tam thiếu thường xuyên vượt
đèn đỏ khiến cảnh sát giao thông thành phố A vô cùng đau đầu.
Về đến nhà thay quần áo xong anh đã bắt đầu bận rộn trong bếp, Trình An Nhã cười, “Thật không cần giúp đỡ sao?”
“Anh có thể tự làm được.”
Cô vẫn cứ chui vào bếp, thái rau, nghiền tỏi.v.v. cô vẫn làm được.
“Bà xã ngoan ghê.” Anh cười nhẹ, thơm lên môi cô, Trình An Nhã đỏ mặt đẩy
anh ra, hai người vừa làm vừa đùa giỡn, nấu xong một bữa tối rất thịnh
soạn.
Sau khi bày bít tết, anh bắt đầu xếp bàn ăn một cách độc
đáo, Trình An Nhã ngắm nhìn hoa tươi, nến, rượu vang, không khí này
thành bữa tối lãng mạn dưới nến rồi.
“Hôm nay là ngày gì vậy?”
“Một ngày đặc biệt.” anh cười, rót rượu cho cô, chưa uống mặt đã ửng hồng, cô càng tò mò hơn.
Anh nói, ăn phong cách Tây quan trọng là không khí, vừa hay Ninh Ninh không có nhà, cần phải biết hưởng thụ cuộc sống, tục gọi đây là phong cách
tiểu tư sản.
“Mùi vị cũng tạm được chứ?”
“Ừm, mùi vị không kém Ninh Ninh nấu, ngon lắm.” Cô khen ngợi, Diệp tam thiếu mỉm cười,
ánh đèn mờ tối, dưới ánh nến, khuôn mặt cô rạng ngời như hoa, có một vẻ
quyến rũ đặc biệt.
Ngắm người đẹp dưới ánh nến, càng hơn lúc bình thường ba phần, quả nhiên không hề già.
“Chỉ nhìn em làm cái gì?” Cô bị anh nhìn đến mức như ngồi trên thảm đinh,
tim hơi run, nâng cốc, uống một ngụm rượu nhỏ, che đi chút e thẹn trong
mắt.
“Em đẹp mà.” Anh cười nhẹ, tiếp tục cắt bít tết như không có gì xảy ra.
Cô có chút bàng hoàng, anh rất ít khi khen cô đẹp, bàng hoàng một chút, nghe xong trong lòng như nở hoa.
Bữa cơm này ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, cô muốn về phòng lên mạng nhận email, Diệp tam thiếu lại kéo cô ở lại phòng khách xem ti vi.
“Anh hôm nay lạ quá đi, bình thường anh đâu có xem ti vi.” Trình An Nhã nghi hoặc nhướn mày, hôm nay không biết là cơn gió gì thổi nữa?
“Em
không cảm thấy xem ti vi là một hình thức hưởng thụ không khí gia đình
sao?” Anh ôm cô, bắt cô ngồi lên đùi, cô muốn giãy giụa, nhưng lại bị
anh dùng lực trấn áp.
“Đúng là hưởng thụ, nhưng trước đây em và
Ninh Ninh xem ti vi anh thường hay bảo là nhàm chán.” Cô véo anh một
cái, bao nhiêu lần cô muốn lôi anh cùng xem ti vi mà không được như ý.”
“Ai bảo mẹ con em đều thích xem mấy bộ phim sến sẩm chứ.”
“Vậy thì hết cách, chất lượng phim truyện bây giờ không bằng trước kia, càng xem càng sến, sến chính là điểm thu hút khách, nếu có thể xem và cảm
thấy thú vị là được, đừng yêu cầu quá cao.” Cô bỉ thị anh, câu chuyện
của họ cũng rất sến, nếu đóng phim có khi còn sến hơn cả sến.
Điều này nói lên vấn đề gì?
Sến chính là kinh điển.
“Biết rồi, biết rồi, sau này anh sẽ xem cùng mẹ con em.” Anh liên tục xin
tha, ngồi xem một lúc, anh nói, “Thực ra anh cũng rất thích cuộc sống
như vậy, bất luận về muộn thế nào cũng có một ngọn đèn đang chờ mình, về nhà có người nói một câu, về rồi à? Ăn cơm có người gọi một tiếng, ăn
cơm rồi. Trước đây anh nghĩ quân tử không được xuống bếp, bây giờ nấu
cơm cũng rất tâm cam tình nguyện, chỉ cần mẹ con em ở bên cạnh, anh tình nguyện cả đời nấu cơm cho hai mẹ con, cả đời cùng hai mẹ con xem phim
sến.”
Trong lòng cô cảm thấy hơi chua xót,