XtGem Forum catalog
Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323033

Bình chọn: 8.00/10/303 lượt.

ì vẫn là người thân.”

Anh lắc đầu mỉm cười: “Có em và Ninh Ninh, anh đã đủ rồi.”

Cô cười nhẹ, trong lòng ngọt ngào.

“Chúng ta kết hôn đi!” Anh không cầu hôn cô cũng sẽ lấy anh.

“Được!” anh hôn lên môi cô, hồi lâu, môi rời ra, hơi thở hơi loạn, mặt cô đỏ

như cánh hoa đào, trong ánh mắt sáng rạng ngời có một lớp e thẹn mỏng

manh.

Anh động lòng, cất giọng khàn khàn bên tai cô, “Món quà này, nên nhận thôi.”

Tim cô đập nhanh dữ dội, đột nhiên bị anh ấn xuống chiếc giường êm ái, ánh

mắt anh vừa thẫm vừa tối, cô căng thẳng vò chặt tấm chăn dưới người, đã

bảy năm rồi, cô từ đầu tới cuối chỉ có anh, đêm đó anh quá thô bạo, cô

rất sợ.

Từng tấc da trắng ngần lộ trong không khí, anh như mê mẩn xúc cảm dưới tay, nụ hôn cũng ngày càng sâu hơn, cô bị anh vò khẽ đau,

tầm nhìn dần mờ mịt, hơi thở của anh cũng ngày càng nặng nề hơn.

Anh cắn nhẹ tai cô, ép cô cởi áo sơ mi cho anh, cô căng thẳng đến mức ngón

tay run rẩy, phạm sai liên tục, trong lúc vụng về làm bung liền hai

chiếc cúc, mặt cô càng đỏ nhừ, “Đây…” Cô thề là cô tuyệt đối không phải

là vì hấp tấp, cô cảm thấy cô bắt buộc phải giải thích, vừa mở miệng nói được một từ đã bị môi anh trùm lên.

Giọng anh khàn đặc, “An Nhã, đừng sợ, là anh.”



Cầm thú mà!

Đây là lời nhận xét mà gần đây Trình An Nhã giành cho ai đó, từ đêm hôm đó

trở đi, ai đó như gã đàn ông vừa được phóng thích khỏi nhà tù vậy, ngày

đêm đòi hỏi.

Ngày kết hôn đã định xong, Diệp tam thiếu một tay

thu xếp, cô không phải động tay vào việc gì, anh đặt một bộ váy cưới bên Pháp, vẫn chưa gửi sang, bây giờ cô chỉ chờ để thử váy cưới, chờ anh

cầu hôn.

Anh rất thản nhiên nói, anh quá lao lực rồi, cô dâu nên có trách nhiệm đáp ứng nhu cầu trên phương diện nào đó của anh.

Cô rất băn khoăn, cô thì không lao lực sao?

Tiếc rằng, những lời trên bị anh phản bác.

Ninh Ninh cười hì hì hỏi: “Mami, bao giờ cho con thêm một em gái đây?”

Anh cười dạy con: “Ninh Ninh, việc này con phải bảo daddy con cố gắng, việc này mami con không làm chủ được.”

Ninh Ninh ngoan ngoãn nói: “Vậy daddy, ba phải cố gắng hơn nữa đó.”

“Bắt buộc rồi!”

Trình An Nhã, “…”

Cô đau lòng phát hiện ra đứa con trai bảo bối của cô thay đổi rồi.

Hôm nay Trình An Nhã xuống lầu đưa công văn, trong thang máy gặp ngay phải

giám đốc phòng truyền thông, anh chàng đẹp trai này vừa nhìn thấy cô

khóe môi liền giật giật, Trình An Nhã ngạc nhiên, “Giám đốc Trương, anh

cười cái gì?”

“Ting.” Một tiếng, thang máy đến rồi, giám đốc Trương không một lời nói, cụp đuôi chạy mất còn nhanh hơn cả thỏ.

Đi một vòng dưới lầu, lại gặp mấy người của phòng truyền thông, mọi người

thấy cô liền tránh, cô nghi hoặc nghĩ lẽ nào nhìn cô giống hung thần ác

quỷ lắm hay sao?

Cô đưa xong công văn, Diệp tam thiếu vẫn chưa

họp sáng về, Trình An Nhã lại đem chuyện này kể lại một lượt, Lưu Tiểu

Điềm cười nói: “Điều này có gì lạ đâu, không biết chửng bởi vì em sắp

lấy chủ tịch, bọn họ tội nghiệp em, lại tránh xa em.”

Trình An Nhã, “…. Cách giải thích này vẫn miễn cưỡng quá.”

Quan Như Đồng cười nói: “Bọn họ kính sợ em, tránh từ đằng xa là đúng rồi,

mọi người nhìn thấy chủ tịch cũng đi đường vòng đấy thôi, vợ chồng mà,

haha.”

Lưu Tiểu Điềm cầm đến một bản báo cáo, “Đừng nghĩ nữa, bản báo cáo này em sửa giúp chị, chị mới làm được một nửa.”

“Chị đúng là biết rút ruột công trình mà.”

“Biết nhiều khổ nhiều mà.”

Ngày hôm nay trôi qua rất yên bình, buổi trưa, Diệp tam thiếu đưa Trình An Nhã đi ăn cơm.

Một bàn ăn hơn mười món, cô đang vui liền trầm xuống: “Anh coi em là lợn hay sao?”

“Chọn món em thích ăn, không thích thì để đó.”

Trình An Nhã co giật khóe môi, cô rất tò mò một việc, “A Sâm, tất cả nguồn

tài chính của anh đã bị em tịch thu rồi, tại sao anh lại có nhiều tiền

như thế?”

Diệp tam thiếu nở nụ cười, “Quên mất không nói với em một việc, nhà hàng này là anh nhàn rỗi không có việc gì làm nên mở ra đó.”

Anh chắc chắn là quên không?

Đến lúc ăn tráng miệng, Trình An Nhã nhắc đến phản ứng của mọi người ngày

hôm nay, Diệp tam thiếu lạnh lùng nói: “Biết em là người phụ nữ của anh, bọn họ nhìn thấy không tránh còn lao tới chắc?”

Trình An Nhã, “…”

Hai người ăn trưa xong, ra khỏi nhà hàng tình cờ gặp chủ tịch của Hoa Vân,

một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, có cảm giác thấp

bé nhanh nhạy, nhìn có vẻ rất anh minh nhưng bộ vest này mặc trên người

ông ta có chút lố.

Ông ta nhìn thấy Diệp tam thiếu và Trình An

Nhã liền nói chúc mừng trước, Diệp tam thiếu bắt tay ông ta, hai người

cũng hàn huyên, Trình An Nhã không quen ông ta, chỉ gật đầu chào, rất ít lời.

Vị chủ tịch này rất thích cà kê, anh mà nói ăn cơm, ông ta

chắc chắn sẽ hỏi địa điểm, món ăn, mùi vị để bản thân tự đế thưởng thức, Diệp tam thiếu nói bừa cùng Trình An Nhã ra ngoài bàn công việc.

Vị chủ tịch kia liền tán tụng Diệp tam thiếu quả là chăm chỉ, sắp kết hôn

tới nơi rồi còn thân chinh đi bàn công việc, Trình An Nhã bịt mồm cười,

việc này với chăm chỉ có liên quan không? Anh không kết hôn cũng phải

bàn công việc, đay chẳng phải là công việc của anh sao?