
thật sự là tàn khốc hiếm có, chơi trên quy mô lớn với một doanhh nghiệp cỡ lớn như thế tuyệt đối là một lần duy nhất trong lịch sử mấy chục năm qua.
Anh một khi ra tay là chơi cho người ta tới chết mới thôi, ai dám ngăn cản, vậy thì xin lỗi, cũng chết chung đi nhé.
Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Không ai không kinh sợ.
Thế nhưng, vài ngày sau.
Kênh tài chính GK đưa tin mới nhất, Diệu Hoa rót vốn cho Vân Thị.
Từ tập đoàn quốc tế MBS và tài phiệt Vân Thị đấu tranh với nhau đã trở thành tập đoàn quốc tế MBS và Diệu Hoa, sóng gió cuộc mua bán này nhanh chóng lan tỏa mười mấy doanh nghiệp lớn nhỏ.
Đến cả không ít doanh nghiệp cỡ lớn cũng bị liên lụy, cả thị trường một vùng khói đen trướng khí, tiếng oán thán của dân cổ phiếu dậy trời.
Mà trận đấu này ngày càng kịch liệt hơn, dần dần bước vào giai đoạn cao trào.
Tập đoàn quốc tế MBS và Diệu Hoa là kình địch, điều này đã không còn là bí mật, ân oán giữa Diệp tam thiếu và Dương thiếu gia ai ai cũng biết, thân là người kế nghiệp, hai người này tiếp tục ân oán giữa Diệp lão gia và Dương lão gia, đấu đá anh sống tôi chết.
Thế nhưng, đây rõ ràng là trận chiến Diệp tam thiếu nhằm báo thù Vân Thị, Diệu Hoa đột nhiên xen vào, đích thực ngoài dự đoán của mọi người.
Dương Triết Khôn, anh ta định làm gì?
Nói Tào Tháo la Tào Tháo đến.
Trình An Nhã không ngờ trong tình cảnh này Dương Triết Khôn lại đến thăm cô.
Anh ôm đến một bó hoa bách hợp rất đẹp, hương hoa ngào ngạt lan tỏa khắp phòng bệnh, khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, không khí cũng có đôi phần lãng mạn.
“Anh Triết Khôn, sao anh lại tới đây?”
Vẻ mặt anh vô cùng bình thản, ôn nhuận như ngọc, trên gương mặt vẫn là vẻ bao dung và nuông chiều mà cô đã quen thuộc, dường như tất cả mọi việc đều không tồn tại, giữa bọn họ không có khoảng cách gì cả.
“Em nằm viện tất nhiên anh phải đến thăm chứ.” Dương Triết Khôn cắm hoa vào bình.
Trình An Nhã mỉm cười, liếc nhìn bó hoa bách hợp đang nở rộ, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, hoa rất đẹp.”
Dương Triết Khôn nhìn sâu và đôi mắt Trình An Nhã, như trách móc lại như xót xa, “Em lại bị thương rồi.”
“Chỉ là vết thương ngoài da, qua mấy ngày nữa là được xuất viện rồi.”
Cô cảm thấy không khí giữa hai người có chút xa cách, không còn thân mật không chút khoảng cách như xưa, Trình An Nhã nhớ lại lời của Lý Vân, đừng hi vọng giữa nam và nữ có tình bạn thật sự.
Ánh mắt cô hơi tối lại.
“Em còn nghĩ anh sẽ không thèm đếm xỉa đến em nữa.”
“Sao lại nói thế chứ, cho dù em thế nào, em vẫn là Trình An Nhã, không thể trở thành tình nhân chúng ta vẫn có thể là bạn tốt.” Dương Triết Khôn chìa tay ra, giống như ngày xưa, xoa đầu cô thật dịu dàng, “Nha đầu ngốc, đừng nghĩ nhiều, mấy ngày nay anh bận quá, nếu không hôm qua đã tới thăm em rồi.”
Trình An Nhã rất thông cảm, đây là trận chiến rất kịch liệt, cho dù cô nằm trên giường bệnh cũng cảm nhận thấy mùi thuốc súng nồng nặc, Diệp tam thiếu cũng bận đến mức không thể phân thân đến thăm cô.
“Anh Triết Khôn, tại sao?” Trình An Nhã cuối cùng vẫn cứ hỏi, “Em không phải là người ngoại đạo, với tình hình hiện giờ, tập đoàn quốc tế MBS rõ ràng muốn bến tài phiệt Vân Thị thành lịch sử, anh chen vào giữa họ đối với anh cũng không có chút lợi lộc nào, chỉ là tăng thêm ân oán giữa anh và Diệp Sâm thôi, hà tất phải như vậy chứ?”
“Em đang quan tâm anh hay quan tâm Diệp Sâm?” Ánh mắt Dương Triết Khôn khóa chặt lấy gương mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.
Trình An Nhã cũng không lảng tránh ánh mắt của anh, cười nhẹ nói: “Em chẳng quan tâm ai cả, nói thật lòng, hai người tranh giành anh sống tôi chết cũng chẳng liên quan gì đến em, cho dù không có em, hai người cũng đã đấu đá hơn hai năm rồi, cho nên anh đừng có lôi em vào cuộc, hỏi em quan tâm ai.”
“Anh Triết Khôn, lần này là anh không đúng, Diệp tam thiếu muốn đối phó với Vân Thị, không có xung đột lợi ích với anh, lúc này đột nhiên thò tay vào rõ ràng là tuyên chiến, Diệp tam thiếu ra ứng chiến là điều không thể nghi ngờ, em chỉ nhằm vào việc chứ không nhằm vào người.”
Dương Triết Khôn cười khổ sở, “An Nhã, thương trường vốn là như thế, không thể nói rằng những việc người khác không làm lúc này thì anh không thể làm, không phải sao? Em ở bên cạnh Kroos một năm, anh ta làm không ít những việc như vậy, em có thông cảm cho ai không, bất bình thay cho ai không?”
Ánh mắt Trình An Nhã trầm tĩnh, gương mặt lội ra một nét cười tinh quái, “Đúng vậy, Kroos làm không ít việc như vậy, nhưng Kroos đã nổi tiếng là kẻ thủ đoạn tàn độc, biến thái tàn khốc, rất thích chơi mấy trò này, còn anh có phải là người như vậy không?”
Dương Triết Khôn dưới nụ cười của Trình An Nhã tắt đi nụ cười ôn hòa.
“Em quả nhiên nổi giận rồi.” Dương Triết Khôn cười khổ sở, vẻ mặt này, anh đã bao nhiêu năm chưa nhìn thấy rồi? Anh cũng quên mất lần trước cô lạnh lùng như vậy là lúc nào, Dương Triết Khôn cảm nhận sâu sắc có lẽ chỉ trong chớp mắt rất nhiều sai lầm không thể cứu vãn.
“Lý do, anh làm như vậy rốt cục là vì lý do gì?” Trình An Nhã trầm tĩnh hỏi, đôi tay dưới chăn khẽ nắm lại, cố giấu đi nỗi phiền muộn trong