Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323760

Bình chọn: 8.5.00/10/376 lượt.

ơng ấy khiến bọn chúng hốt hoảng bỏ

chạy.

Trình An Nhã khiêm tốn tiếp nhận lời khen của Diệp tam thiếu.

“Em đang muốn nói với anh là khi bị chèn ép thì phải trả lại gấp mười gấp

trăm lần?” Diệp tam thiếu nheo mắt cười mà như không, nhìn đắm đuối cô

gái bên cạnh mình, cô ấy thật sự…

Sự quan tâm của cô, thật sự rất đặc biệt.

“Chả trách hồi anh di học thành tích đều không đạt yêu cầu, anh căn bản không lĩnh hội được điểm mấu chốt mà cô giáo dạy.”

Diệp tam thiếu, “…”

Cô giáo?

Em là cô giáo môn gì chứ? Trừ Ninh Ninh là đứa bé mạnh mẽ như thế, đứa trẻ nào chịu nổi sự bóc lột của em.

“Ý em là, nếu trong lòng có bóng đen, anh phải dũng cảm đối mặt.” Trình An Nhã trầm tĩnh nói, trong đôi mắt sáng lấp lánh trí tuệ và thông thái,

“Có thể chúng từng gây ra cho anh tổn thương nào đó, gây ra cho anh vết

sẹo không thể xóa bỏ, cho nên anh lúc nào cũng sống trong bóng đen đó.

Kỳ thực chỉ cần anh dũng cảm bước ra khỏi bóng đen đó anh sẽ nhận ra,

bất kể bọn họ có làm gì cũng không thể ảnh hưởng đến anh. Giống như vết

thương bị phồng rộp, rất khó lành, nhưng nếu như anh trích nó dưới ánh

nắng, khiến cho vết thương lại bị thương lần nữa, mặc dù sẽ đau một

chút, thế nhưng, sẽ rất nhanh khỏi, anh không còn phải chịu nỗi đau của

vết phồng rộp đó nữa. Anh xem anh xem, mỗi lần nhắc đến Dương lão gia,

Diệp lão gia, tâm trạng của anh lại không bình thường, lo lắng, phẫn nộ, tại sao chứ? Diệp Sâm, dựa vào địa vị và năng lực của anh bây giờ, anh

cần gì phải sợ ai? Phẫn nộ, chỉ là hình thức biểu hiện cực đoan của sự

yếu đuối, anh nghĩ mà xem có phải là anh không?”

Anh không lên tiếng, hai tay giao nhau, nhìn chăm chăm vào màn đêm.

Không khí trầm lặng đến mức khiến người ta ngạt thở, màn đêm nhuộm quá mức lên không gia, vô cùng nặng nề.

“Em đi nghỉ trước đây.” Trình An Nhã quay người dợm bước đi, đột nhiên em

bị giữ lấy, hai bàn tay khỏe mạnh giữ chặt lấy eo cô, dùng sức xoay

người cô lại, cô không kịp kêu lên cả người đã bị Diệp tam thiếu ôm vào

trong lòng.

Anh ôm cô rất chặt như sợ chỉ cần hơi lỏng tay cô sẽ

biến mất không còn nhìn thấy nữa, lực ở cánh tay rắn chắc ngày càng

mạnh, như muốn xiết chặt lấy eo cô. Cô bị ôm có chút đau, nhưng chỉ hơi

chau mày chứ không nói gì, lật tay ôm lấy anh.

Diệp Sâm, anh đã đủ lớn mạnh, ai cũng không thể làm tổn thương đến anh nữa.

Anh đã viết lên truyền kỳ của một thương nghiệp, Diệp lão gia, Dương lão gia đều không bằng anh, anh còn có gì phải sợ chứ?

Nơi cổ cô có cảm giác giọt nước ấm nóng, Trình An Nhã trấn động, đột ngột

đẩy Diệp tam thiếu ra, ánh trăng phản chiếu trên khuôn mặt lạnh lẽo của

anh, cô không bỏ qua giọt nước mắt anh chưa kịp giấu đi…

“Diệp Sâm…”

“Anh ghét em.” Diệp tam thiếu trầm giọng nói, lại ôm cô vào lòng, gằn từng

tiếng độc ác bên tai cô: “Anh ghét em, lúc nào cũng thông minh như vậy,

nhìn thấy dáng vẻ tồi tệ của anh khi bị chuyện cũ dặm nhấm, em vui lắm

sao? Bóc trần vết sẹo của anh em thấy đắc ý lắm à? Tại sao lúc nào

cũng…”

Anh có chút không nói được tiếp.

Ai dám nói Trình An Nhã không dịu dàng chút nào, ai lại dám nói Trình An Nhã không tâm lý chút nào.

Sự dịu dàng và tâm lý của cô lúc nào cũng đến đột ngột khiến người khác

không kịp phòng bị, một câu nói có thể đâm thẳng vào bóng đen trong lòng người ta, khiến anh đau sâu sắc, nhưng nỗi đau này, là đau vì cảm động.

Lần đầu tiên anh cảm nhận sâu sắc rằng cô gái này yêu anh.

Đột nhiên muốn có cô.

Mỗi giọt máu trong huyết quản đều đang kêu gào manh động, muốn yêu cô thật dữ dội.

Dục vọng ập đến mạnh mẽ và gấp gáp.

Diệp tam thiếu hoàn toàn vứt bỏ lý trí, lật người ép cô vào lan can ban công, cúi mình, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn.

Một nụ hôn mãnh liệt và bá đạo, thô bạo như cách thể hiện tình cảm bản năng nhất của động vật, muốn để cô nhận lấy tất cả những cảm động và nhiệt

tình vừa mới trỗi dậy trong đáy lòng mình.

Cô bị ép phải chịu đựng sức nặng của anh, thân trên không ngừng ngả về phía sau, Diệp tam

thiếu không ngừng ép lên người cô, điên cuồng cướp đi hơi thở và ngọt

ngào của cô…

“Giọt nước mắt này là chảy vì em sao?” Cô nhắm

mắt khẽ hỏi, gương mặt đỏ như ráng chiều, trái tim đập nhanh dữ dội và

căng cứng, cô yên lặng chờ đợi.

Cô tỉnh táo, nhìn bản thân sa lầy rồi.

Cô từng cự tuyệt, từng giằng xé, cuối cùng dần dần nghe theo trái tim

mình, từng chút từng chút vì anh mà thay đổi, nếu như trước đây, cô

quyết không tốn nhiều công sức đi quan tâm ai khác ngoài Ninh Ninh.

Nhưng làm thế nào đây?

Yêu rồi thì yêu rồi, cô có thể từ chối đến lúc nào?

Cả cuộc đời cũng chỉ dài có vậy, cô phải mất bao nhiêu thời gian từ chối anh, yêu anh, và quên anh?

Chi bằng nghe theo bản thân.

Không thể vì sợ bị phụ bạc mà không dám yêu.

“Đúng vậy, thế nào, anh hình như…bắt đầu muốn yêu em rồi.” Diệp tam thiếu kìm chế nụ hôn, rơi trên má cô, rơi trên đôi mắt khẽ run của cô, giọng nói

mang một chút bất lực, một chút giải phóng, còn có một chút chờ đợi.

Mặc dù cô không phải loại hình anh thích, tính cách cũng không phải khẩu vị của anh, nhưng anh muốn có cô, làm thế nào đâ


XtGem Forum catalog