
nhiên hỏi Trình An Nhã, Trình An Nhã đột nhiên cảm thấy trong phòng nổi trận gió độc
Cô, “…”
“Em dám nói em nhìn Louis mà không trầm trồ không?”
“Sao anh biết?” Trình An Nhã buột miệng hỏi, nói xong chỉ hận không tự cắn lưỡi mình cho rồi, đúng là không khảo mà xưng.
“Chết tiệt, anh biết anh biết ngay em sẽ thế mà.” Đôi mắt Diệp tam thiếu vừa
đen vừa sáng, lấp lánh ánh lửa. Trình An Nhã trông mặt mà bắt hình dong, đã không phải là điều gì bí mật, anh bất giác hoài nghi bảy năm
trước, bọn họ yêu nhau phải chăng chính là vì gương mặt tinh xảo này.
Trình An Nhã cảm thấy rất vô tôi, cô chẳng làm gì cả.
Phụ nữ trên đường nhìn thấy trai đẹp liếc nhìn vài cái là chuyện bình
thường, Diệp tam thiếu anh dù sao cũng không thể bóc lột nhân quyền của
tôi chứ?
“Diệp tam thiếu, anh lạc đề rồi, trọng tâm bây giờ
là Louis, không phải em, anh đừng lẫn lộn thứ tự chứ.” Trình An Nhã mỉm
cười nói, cô có chút không biết nói gì, máu ghen của anh chàng này thật
là…khủng khiếp.
“Kết hôn…” Diệp tam thiếu lần đầu tiên đưa ra yêu cầu, anh cảm thấy có nguy cơ, kết hôn là trói chặt luôn, ai còn dám tán tỉnh cô đều biến sang một bên hết, tránh việc có người quang mình
chính đại khiêu khích mà anh còn không có cớ để phản kích.
Không được.
Tranh thủ, vồ lấy nuốt chửng, kết hôn là khá an toàn.
“Ngoan, anh đi siêu thị mua cái gối.” Trình An Nhã mát mẻ nói, nằm mơ còn nhanh hơn, ác bá như vậy mà muốn cô lấy, Diệp tam thiếu, anh cầu hôn cũng dễ
dàng quá.
Diệp tam thiếu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô, âm mưu dùng trường khí chèn ép cô.
Trình An Nhã không chịu thua kém trợn mắt nhìn lại.
Thoáng chốc trong không gian hoa lửa tứ tán, Diệp tam thiếu cảm thấy thất
bại, sầm mắt, ánh mắt trầm lại: “Rốt cục phải lam sao mới chịu lấy anh?”
“Thái độ cầu hôn của anh không tốt!” Trình An Nhã nhẹ nhàng nhắc nhở: “Anh có thấy ai cầu hôn mà lại như ăn thịt người ta như anh không?”
“Em muốn thái độ gì?” Diệp tam thiếu nhẫn nại hỏi.
“Bét nhất cũng phải bữa tối với ánh nến, 9999 đóa hồng, thêm vào quỳ xuống cầu hôn chứ.”
“Em đi siêu thị mua cái gối đi.”
“Ồ, vậy chúng ta cùng đi mua.” Trình An Nhã chậm rãi trả lời, cô không
hiểu, bọn họ rõ ràng đang nói chuyện về Louis, tại sao lại chuyển sang
chủ đề kết hôn chứ?
Lạc đề rồi.
Đúng vào lúc này,
tiếng chuông cửa vang lên, cục cưng Ninh Ninh đang nấu nướng không rảnh
ra mở. Diệp tam thiếu hùng hổ đứng trợn mắt với cô, không chịu nhấc gót
ra mở cửa, Trình An Nhã lấy quyển tạp chí đập anh, ra lệnh bằng giọng
điệu của nữ vương: “Đi mở cửa.”
Diệp tam thiếu không mấy tình nguyện đứng dậy, vừa mở cửa, đập vào mắt là một bó hoa hồng vô cùng rực rỡ đẹp mắt.
“Xin hỏi, cô Trình…”
Sầm.
Phản ứng đầu tiên của Diệp tam thiếu là đóng sầm cửa lại, chặn đứng bó hoa hồng nhức mắt và cả tạp âm bên ngoài cửa.
Trong lòng lửa ghen bừng bừng.
Kẻ nào không có mắt tặng cho cô bó hồng to như vậy?
Cô nàng này gần đây số đào hoa hưng thịnh chăng?
Chết tiệt.
Ngắt bông hoa loa kèn trong công viên tặng tốt biết bao nhiêu.
Vừa đỡ tốn tiền vừa đỡ tốn công.
Cô ra mở cửa, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên chuyển phát nhanh, ký tên của mình, nhận bó hoa hồng rực rỡ kia.
Anh hỏi bằng giọng kỳ quái: “Là ai tặng? người anh dịu dàng chân tình của em à?”
Mùi ghen tuông này đến Ninh Ninh ở trong bếp cũng cảm nhận được.
Vừa hay nấu xong một món, Ninh Ninh nấu canh, thêm nước xong cũng bước ta
ngoài, nhanh tay nhanh mắt rút lấy tấm thiệp từ trong bó hoa ra, cười
nói: “Daddy, con cho ba biết một chuyện, trước đây người theo đuổi mami
rất nhiều, mỗi lần đến lễ tình nhân, mami đêỳ lừa người ta nhận được cả
đống hoa hồng, sau đó, buổi tối mang đi bán lại, kiếm bội tiền, lại
không mất vốn.”
Diệp tam thiếu im bặt, nhìn Trình An Nhã không nói được lời nào.
Trình An Nhã, chuyện này cô cũng làm được sao?
Quả là có tài.
Ninh Ninh cũng cảm thấy mami của cậu có tài, Trình An Nhã mặt không biến sắc biện bạch, “Đây gọi là có đầu óc kinh doanh, hai người thì hiểu cái
gì?”
“Mami, Louis tặng cho mami.” Ninh Ninh lắc đầu, vẫy vẫn tấm thiệp trong tay.
Diệp tam thiếu cướp lấy tấm thiệp, vo tròn, ném vào trong thùng rác, túm lấy bó hoa hồng trướng mắt này, mở cửa sổ ném ra ngoài. Anh đóng cửa sổ
lại, mặt không cảm xúc rót nước uống.
Dường như vừa rồi anh chỉ là mở cửa để hóng gió vậy.
Trình An Nhã và Ninh Ninh nhìn nhau không nói nổi một lời…. Diệp tam thiếu,
anh phải chú ý đừng có gây ô nhiễm môi trường đấy nhé.
Điện
thoại cô vang lên, số máy lạ, Trình An Nhã nhấc máy, bên tai vang lên
giọng cười dịu dàng và đa tình của Louis: “Cô Trình, cô có thích bó hoa
hồng của tôi không?”
Sắc mặt cô hơi ngưng lại, Louis e rằng
đã điều tra bọn họ hết sức kỹ càng rồi, sống ở đâu, phương thức liên hệ, không sót một cái gì, “Thật sự xin lỗi, côi vẫn chưa kịp ngắm thì đã bị người ta ném xuống dưới lầu rồi. Tiên sinh, chúng ta không quen, tôi
cũng không hứng thú với anh, đừng làm như vậy nữa, rất khó coi.”
Diệp tam thiếu lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cô Trình, tôi sẽ chứng minh chân tình của tôi, em nhất định sẽ thuộc về
tôi.” L