
ami, nói thật lòng, tướng mạo của mẹ…đúng là rất
non.” Ninh Ninh xoa mặt mẹ, cảm giác dưới tay thật tuyệt, trơn mượt như
lụa, sờ vào rất dễ chịu, dương mặt cô không phải tiêu chuẩn mặt búp bê,
nhưng nhìn còn non nớt hơn cả mặt búp bê, thêm vào nước da trắng, nhìn
càng có vẻ trẻ trung.
“Mami nghĩ mà xem, đợi lúc con mười tám tuổi, mami mới ba mươi lăm tuổi, không chừng chúng ta đi với nhau,
người đi đường lại tưởng chúng ta là một cặp tình nhân chứ không phải là hai mẹ con.” Ninh Ninh bịt miệng cười, hình ảnh rất có thể sẽ xảy ra,
nhiều lắm thì cho là phi công trẻ lái máy bay bà già.
Trình An Nhã lặng ngắt, co giật, cô thật sự nhìn non như vậy sao?
“Con nghĩ quá nhiều rồi, làm sao có thể.”
“Tuyệt đối có thể.” Ninh Ninh cười nói, sau đó cậu nháy mắt tinh nghịch:
“Mami, nghe nói người có vẻ mặt trẻ trung có khả năng thu hút bọn biến
thái đấy, mami xem mami đi, thu hút hết người này đến người khác đều
rất…biến thái.”
“Con nói ba biến thái?” Tai cậu bị kéo lên,
Ninh Ninh kêu oai oái, ôm bụng daddy xin tha thứ, “Daddy, con sai rồi,
daddy đẹp trai nhất, đáng yêu nhất, vô địch nhất nhất nhất.”
Trình An Nhã vô cùng bỉ thị dáng vẻ nịnh nọt của con trai, nhưng lại cảm thấy hai ba con ôm nhau cho cô cảm giác vô cùng ấm áp.
“Tiểu tử thối.” Diệp tam thiếu cười nói, “Ăn cơm thôi, sau khi ăn cơm chúng
ta ra ngoài mua cho mami con bộ quần áo, càng quê mùa càng tốt.”
Trình An Nhã lặng lẽ nghẹn ngào…
Hết chương 12 ^^! Gió đêm thổi nhẹ mang theo hơi se lạnh.
Trình An Nhã chơi trò đối kháng với Ninh Ninh trên máy tính một lát rồi mới
ra khỏi thư phòng, khi đi qua phòng làm việc của mình, cô thấy Diệp tam thiếu đang chắp tay sau lưng, đứng dưới ánh trăng, bóng anh lạnh lùng
như sương.
Cô động lòng, gõ cửa, Diệp tam thiếu không phản ứng gì.
Cô do dự một lúc lâu, bước vào trong.
“Diệp Sâm, màn đêm rất đẹp sao?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, lầu cao như vậy,
tầm mắt rất rộng, từ cao cúi xuống nhìn, cảnh trí cũng không tệ.
“Ai có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm chứ.” Diệp tam thiếu nói, đôi mắt đen thẫm như màu đêm, màn đêm nhuộm lên lớp màu u ám đó càng có cảm giác
nặng nề khó tả.
“Anh sắp đứng thành tượng đá rồi, khiến người ta
tưởng là đang đứng ngắm cảnh đêm.” Trình An Nhã mỉm cười, thử chạm nhẹ
vào người anh, cứng rắn như đá, các cơ trên người đều cứng đơ lại, Diệp
tam thiếu hơi ngạc nhiên, Trình An Nhã mỉm cười nói: “Em là thư ký của
anh lâu như vậy phát hiện ra một việc, mỗi lần cơ thể anh cưng cứng như
gặp kình địch vậy đều do Dương lão gia hoặc Diệp lão gia, lần này thì là vì Louis, anh sợ bọn họ à?”
“Chuyện đùa.” Diệp tam thiếu lạnh
lùng quay đầu đi, thưởng cho Trình An Nhã nửa gương mặt vừa hoàn mỹ vừa
lạnh lùng, “Diệp Sâm lạu đi sợ hai lão già đó và Louis?”
“Vậy có
lẽ anh không giống những người khác.” Trình An Nhã cười nhẹ nhàng, dưới
màn đêm, ánh đèn vàng vọt, ấm áp, nhưng mờ ảo, như một lớp màn
khát vọng mỏng manh, dưới sự che giấu của đêm, lặng lẽ nảy mầm trong
lòng người, Trình An Nhã mỉm cười: “Khi còn học tiểu học em rất nhút
nhát, khi đó vẫn chưa đến thành phố này, em cùng ba mẹ sống trong một
làng chài nhỏ, trẻ con nông thôn cực kỳ nghịch ngợm, ngày nào đi học em
cũng bị bắt nạt. Trên lớp có hai đứa trẻ rất xấu tính, ngày nào cũng lấy đầu mẩu phấn ném em, thả sâu vào trong cặp em, giấu vở bài tập của em
đi…. Khi tan học, bọn chúng còn cướp tiền tiêu vặt của em, cuộc sống ở
làng chài khá khó khăn, trẻ con đều không có tiền gì, lại muốn mua đồ,
chỉ đành bắt nạt đứa trẻ khác. Em rất sợ bọn chúng, mỗi lần gặp bọn
chúng em đều đi đường vòng, cả người em sẽ căng lên, cứng đơ, vô cùng sợ hãi. Bởi vì trong nhà không cso tiền, hộp bút của em được ba làm bằng
bìa các tông, ba vẽ rất đẹp, trên vỏ hộp ba vẽ những bông hoa nho nhỏ
xinh xinh, em rất thích, cũng rất trân trọng. Có một lần, hai đứa trẻ
xấu tính kia lại bắt nạt em, dùng nước tưới ướt hết hộp bút của em, em
nổi giận, túm lấy roi của thầy giáo, vụt lên người bọn chúng, cứ vụt
mãi, vụt mãi… cho đến lúc bọn chúng chạy loạn lên, em đuổi theo không
tha, đánh cho bọn chúng khắp người lằn sẹo, có chỗ còn rỉ máu, em nghĩ
lúc đó em điên rồi, em cũng không biết vì sao bản thân lại có dũng khí
đánh người như vậy. Bởi vì hành vi ngang ngược hàng ngày của hai đứa trẻ này khiến thầy giáo rất ghét, em cũng chỉ bị mắng mấy câu mà thôi. Sau
khi tan học, em run rẩy đi về nhà, em rất sợ bọn chúng đột ngột xuất
hiện lấy roi mây đánh em, ai ngờ, bọn chúng thấy em thì như chuột thấy
mèo, tránh từ đằng xa, phụ huynh của bọn chúng đến nhà em bắt đền, nhìn
thấy em liền không nói gì nữa, hốt hoảng lôi con trai về. Từ đó trở đi
hai đứa trẻ xấu tính kia nhìn thấy em thì đi đường vòng để tránh, cả
trường không ai dám bắt nạt em, em bày ra bộ mặt lạnh lùng, có đứa bé
nhìn thấy em sợ quá còn chủ động cho em tiền tiêu vặt…”
Diệp tam thiếu, “…Lúc đó em học lớp mấy?”
Trình An Nhã hờ hững giơ nón tay trỏ lên.
“Em giỏi.”
Anh có thể tưởng tượng ra một Trình An Nhã bé loắt choắt đứng trước mặt hai đứa con trai to béo, hình ảnh nữ vư