
.
Sau rừng cây này chính là từ đường của Thượng Quan gia, bình thường trừ những người tới quét dọn thì không có ai đến nơi này.
Đi qua rừng cây, nàng nhón chân lên, cố gắng muốn mở cửa từ đường ra, nhưng mà nàng cố gắng nhón thật lâu cũng không với tới nắm cửa.
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện sau lưng nàng, bao phủ lấy thân ảnh nhỏ nhắn của nàng.
Nàng xoay người lại, thấy một bộ y phục đen ngay trước mắt, nàng còn
chưa kịp phản ứng, đã bị hắn chụp lấy, bịt miệng nàng lại, đè sát nàng
vào cánh cửa.
“Không cho phép lên tiếng.”
Nàng trừng lớn mắt, vẫn nhìn hắn, không có gật đầu cũng không có lắc đầu.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
Nàng vẫn là nhìn hắn, trong mắt nàng không có kinh hãi, thời điểm khi hắn nói xong câu đầu tiên thì ánh mắt nàng đã hướng xuống nhìn vào chỗ
hắn bị thương.
Bỗng dưng, nàng trừng lớn mắt, nhìn thấy vết loang trên bộ quần áo đen của hắn.
“ Đau….!” Thanh âm của nàng rất nhỏ, mơ hồ truyền ra dưới bàn tay hắn , bàn tay nho nhỏ của nàng cẩn thận nhẹ nhàng đụng vào vết thương của
hắn.
Khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng không có biểu tình gì, chẳng qua là
khẽ buông bàn tay che miệng của nàng, cũng đem bàn tay của nàng hất ra
khỏi người hắn.
“ ngươi đi tới đây làm gì?” Theo tình huống hắn nhìn thấy tối nay, thì nàng ở Thượng Quan gia cũng rất được coi trọng.
“ Tìm ngươi!” Đầu vai còn bị hắn đè ở trên ván cửa, tay lại bị khống chế, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn.
“ Tìm ta?” Môi hắn khẽ nhếch lên “ ngươi không sợ ta giết ngươi?”
“Giết?”đôi mắt tinh khiết trong suốt của nàng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy không hiểu.
“ Giống như người đêm nay, cầm dao đâm người!” Hắn giải thích cho nàng.
Nàng lập tức bị hù dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng nhìn quanh, run rẩy lắc đầu.
“ Ta sợ…” Đôi tay nhỏ bé của nàng bắt lấy cánh tay hắn, liều mạng ôm lấy, muốn dựa vào gần hắn.
Hắn kỳ quái nhìn phản ứng của nàng. Chưa bao giờ chung đụng cùng một
đứa trẻ, hắn căn bản là không hiểu được ý định của cô gái nhỏ này, nhưng phản ứng của nàng lúc này thật quá khác thường.
Hắn là một người xa lạ không phải sao? Nàng rất sợ chết nhưng lại không sợ hắn.
“Lam nhi. . . . . .”
Cách đó không xa truyền đến thanh âm có người tìm kiếm nàng, hắn một
tay ôm ngang người nàng, không tiếng động nhảy lên nóc từ đường, một lần nữa lấy tay che miệng nàng lại.
“Không cho phép lên tiếng.” hắn trầm thấp ra lệnh.
Nàng thuận theo gật đầu.
“Lam nhi. . . . . .” Không lâu sau, hai người thiếu niên ngó đông ngó tây đi tới, không thấy người nào lại quay đi về phía khác tìm kiếm.
Hai người đó vừa đi, hắn ôm nàng nhảy xuống, vết thương bên phải bụng lại dâng lên cảm giác đau đớn.
“ ngươi có đói bụng không?” nàng đột nhiên hỏi, lấy xuống bao bố nhỏ
cột bên hông, bên trong là một cái bánh bao. Nàng nhíu mày “ lạnh quá!”
Nàng thổi khí vào bánh, muốn làm ấm bánh bao lên.
“ Như vậy sẽ không nóng!” hắn lấy bánh bao, dùng nội lực tỏa ra nhiệt khí ở hai bàn tay, nhanh chóng làm ấm bánh bao, sau đó đưa đến bên
miệng nàng “ Ăn đi!”
“ Cái này cho ngươi!” nàng lắc đầu một cái, bàn tay nho nhỏ đem bánh bao đưa lại trước mặt hắn.
“Cho ta?” Hắn cau mày.
“Đói đói.” Nàng vỗ vỗ bụng, sau đó chỉ chỉ hắn.”ăn đi!.”
Cuối cùng hắn cũng hiểu ý nàng.
Thì ra là nàng đặc biệt mang bánh bao tới cho hắn ăn. Nhưng… tại sao?
“ Ngươi không sợ ta?” Hắn có lẽ không có xấu xí, nhưng một thân lạnh lùng, người bình thường sẽ luôn tránh xa hắn ra.
“ Không sợ!” nàng mỉm cười, sau đó nhớ tới người vừa bóp cổ nàng “
Buổi tối…” Nàng chỉ chỉ cổ của mình, sau đó lại vỗ vỗ lên chỗ tim nàng,
ngập ngừng nói: “ Ta sợ…”
Nàng muốn nói… nàng sợ cái người đã bóp cổ nàng sao?
“ Ăn…” Nàng đem bánh bao đẩy tới chổ miệng của hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy mong đợi, hắn há miệng cắn, nụ cười trên mặt nàng đột nhiên trở nên rực rỡ, sau đó nàng cầm bánh
bao, từng miếng từng miếng đút cho hắn, cho đến khi hắn ăn xong bánh bao mới thôi.
“Thật là giỏi.” Nàng cười vỗ vỗ tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Từ Đường.
Từ đường của Thượng Quan Gia cả ngày sáng ngời, người làm phụ trách
quét dọn sẽ mỗi ngày đúng giờ đổi nến, đây là do phụ thân phân phó.
Nhưng vẫn còn lạnh quá, hai tay nàng nắm chặt vào nhau sưởi ấm.
Hắn vươn tay nâng cằm nàng lên, nhìn thấy vết bầm dưới cổ nàng, không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa sẽ khỏi nhanh thôi.
“ Ấm quá!” nàng đột nhiên cầm lấy tay hắn. Tay của hắn ấm áp, mà tay của nàng thì lạnh như băng.
Hắn ngồi xuống, đem nàng đặt lên đùi mình, tránh vết thương ra, một tay ôm chặt hông nàng.
Bởi vì có hơi ấm, nàng cao hứng cười, lệ thuộc ôm lấy cánh tay hắn, chỉ chốc lát sau liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
Hắn không biết nên làm gì với nàng bây giờ?
Nàng xem ra là một cô nương nhỏ nhắn đáng yêu, thân thể mềm nhũn, ôm
nàng như vậy hắn có chút sợ sẽ làm tổn thương nàng. Hắn có thể đối với
bất cứ người nào lạnh lùng, nhưng đối mặt với một đứa trẻ tinh khiết đơn độc không chút tâm cơ này, hắn không có cách nào nhẫn tâm hất nàng ra.
Hắn nhìn nàng, duỗi ngón tay sờ nhẹ vào gò má nàng, cảm giác mềm mạ