
ng mảnh
không cách nào hồi phục như cũ.
Chuyện cũ của Nhất Thế và Tốống An Thần đều tập trung ở học kỳ cuối năm thứ ba
trung học, giai đoạn học tập bậận rộn nhất.
Trời tháng hai, không khí lạnh từ từ tản đi, phương nam bắt đầu ấm áp trở lại, học
sinh cũng lục tục khai trường. Từ năm hai trung học, Lâm Nhược Hàm vào ở nhà
Tống An Thần, mỗi ngày đều thành cái đuôi đi theo Tống An Thần, Nhất Thế cũng
không cùng đi với cậu nữa. Lúc đầu khi cô mới tách ra, Tống An Thần còn truy hỏi
tại sao, thấy Nhất Thế không ngừng từ chối qua lại, Tống An Thầnn cũng không kiên
trì nữa.
Học kỳ cuối năm ba, bước vào giai đoạn học tập căng thẳng, thành tích gần như đã
định hình rồi. Nhất Thế tiến bộ rất nhanh, trong khối có bốnn mươi học sinh, cô nhảy
lên top hai mươi. Tống An Thầần vẫn giữ được vị trí thứ nhất,t, Ngao Ngao đứng thứ
hai. Có lẽ, gỗ mục cũng có thể điêu khắc, thành tích Lâm Nhượcc Hàm từ vị trí đứng
đầu từ dưới lên nhảy vọt lên top 15, đa phần bạn bè đều nói Tống An Thần có
phương pháp dạy dỗ, còn có sứức mạnh tình yêu nữa.
Hai người họ từ đầu năm đến cuối năm một mực như hình với bóng, ngay cả Nhất
Thế ở đối diện cũng cảm thấy giữa hai người có sự hòa hợp ăn ý. Ba Nhất Thế,
Diệp Thiên Minh từng hỏi cô, “Một năm nay, con không đi tìm em trai Tống của
con nữa, có phải không muốn làm bóng đèn không?”
Nhất Thế lườm ba một cái.
Ông Diệp cũng chẳng biết điều, còn đùa: “Cái ông Tống này cũng thật là, cưới một
bà vợ còn thuận tiện dắt luôn một cô con dâu nuôi từ bé nữa.”
Nhất Thế nghe không nổi nữa, thẳng thừng đóng cửa chui vào phòng mình, ngã ra
giường trùm kín chăn, lòng chua xót muốn khóc lại không có nước mắt. Tư vị yêu
thầm một người thực sự không dễ chịu, đặc biệt là đối tượng mình yêu thầm lại là
hoa đã có chủ.
Lễ tình nhân 14 tháng 2, ngày đó đi học như thường lệ, giờ tự học cũng không được
nghỉ sớm lấy nửa phút, đúng 9 giờ rưỡi tan học. Nhất Thế cũng như ngày thường,
thu dọn sách vở xong chờ “hộ hoa sứ giả” Hòa Tấn của cô. Từ sau khi Nhất Thế lẻ
loi, cậu bạn cùng bàn tốt bụng này sợ Nhất Thế nghĩ không thông, bắt đầu đưa Nhất
Thế về nhà mỗi ngày, lâu dần, hai người cũng quen đi chung với nhau.
Đến bãi giữ xe, Hòa Tấn lén la lén lút ngó quanh bốn phía, cứ như sợ có người nhìn
thấy. Nhất Thế vừa dắt xe mình ra, Hòa Tấn liền đưa cho cô một hộp chocolate
Ferrero Rocher được gói rất đẹp. Nhất Thế trố mắt nhìn hộp chocolate trước mặt,
ngẩng đầu nhìn gương mặt bối rối ngượng ngùng của Hòa Tấn, cô cười khan, “Cho
tớ à?”
“Không phải đâu.” Hòa Tấn chìa một cái tay khác ra, trên bàn tay run run là một
cục chocolate Rocher lẻ, “Cái này khao cậu. Tớ muốn nhờ cậu tặng hộp chocolate
này cho Lâm Nhược Hàm.”
Hòa Tấn càng thêm ngượng ngùng, mất tự nhiên gãi gãi cái đầu húi cua của mình.
Nhất Thế nhận được đáp án như vậy, thật muốn nhổ đầu cậu ta, cô gạt món quà
tặng kèm cậu ta tặng ra, khinh bỉ nhìn cậu, “Cậu không biết Lâm Nhược Hàm có
chủ rồi sao?”
“Tớ hỏi Tống An Thần rồi. Tớ nói muốn theo đuổi Lâm Nhược Hàm, cậu ta nói tớ
cứ việc theo đuổi.”
“Cậu là đồ ngốc, đấy là thị uy với cậu.” Nhất Thế dở khóc dở cười.
“Quản nhiều làm gì, tớ theo đuổi ai là chuyện của tớ, một câu thôi, rốt cuộc cậu có
giúp hay không?” Ánh mắt Hòa Tấn rất cố chấp, quả thực khiến Nhất Thế giật
mình. Cô miễn cưỡng nhận hộp chocolate, làu bàu, “Tuyệt đối là vì nể mặt cậu một
năm nay làm hộ hoa sứ giả cho tớ đấy.”
Hòa Tấn rất vui, một tay giữ ngực, gập một góc chín mươi độ: “Vì nữ vương cống
hiến sức lực, vinh hạnh vô cùng.”
Nhất Thế che miệng cười, “Mau lên xe về nhà thôi.” Cô dựng xe lên, lúc gác chân
qua chuẩn bị đạp thì thấy Tống An Thần đứng cách chỗ bọn họ không xa. Tống An
Thần nhìn Nhất Thế chằm chằm, rất lâu, ánh mắt đó sắc nhọn giống như một mồi
lửa hừng hực, làm Nhất Thế cảm thấy toàn thân khô nóng, đứng ngồi không yên.
Lâm Nhược Hàm cười nhạt, “Một cặp lãng mạn ghê nha.” Giọng điệu này không
phải hâm mộ mà mang theo châm chọc, khiêu khích. Đột nhiên Nhất Thế cảm thấy
cô ta rất phiền, ngoảnh mặt đạp xe cấp tốc bỏ đi, quẳng lại Hòa Tấn ở đằng sau hét
lên, “Này.”
Hôm đó về nhà, trong lòng cô rất bực dọc, không muốn qua nhà đối diện đưa hộp
chocolate cho Lâm Nhược Hàm. Vừa khéo ông Diệp tan tầm về nhà, bỏ đồ xuống
liền nói muốn qua nhà đối diện uống rượu với ông Tống.
Nhất Thế giật mình, lập tức chạy về phòng cầm hộp chocolate ra chạy theo ông
Diệp đã qua tới nhà đối diện.
Ông Diệp gõ cửa, ông Tống ra mở, nói: “Đến rồi à!”
Ông Diệp cười ha hả, vừa định đi vào lại bị níu tay lại. Thấy con gái đứng sau lưng,
tay cầm một hộp chocolate, bộ dạng thẹn thùng, ông hơi ngẩn người.
“Ba, cái này…”
Ông Diệp hoàn hồn, cầm lấy chocolate, ý nhị cười nói: “Chu cha, con gái lớn không
giữ được rồi, có điều chủ động chút hay hơn, ba đưa giúp con.” Nói xong, cười híp
mắt đi vào nhà ông Tống. Nhất Thế cô căn bản chưa nói xong mà, cô còn đang rối
rắm không biết nên mở miệng thế nào, sao ba lại có thể hiểu ý cô nhỉ? Tống Chính
híp mắt cười: “Nhất Thế, vào chơi không?”
Cô ngập ngừng, do dự, le