
nhất, cô bé không muốn làm mẹ khó xử. Nghiêm Cẩn lại nghĩ đến vấn đề khác:
- Rùa con, nếu tìm được mẹ em, mẹ không đồng ý chuyện chúng mình thì em có bỏ anh không?
Mai Côi sửng sốt, cô bé chưa từng nghĩ tới điều này. Nghiêm Cẩn không đợi được câu trả lời, nóng nảy nói:
- Anh nói cho em nhé, bất kể là nguyên nhân gì, tình huống gì, em cứ thử vứt bỏ anh xem
- Á, thử ạ, thử thế nào? Anh định làm gì?
Câu hỏi này của Mai Côi thuần túy chỉ là
tò mò, thật không hiểu nữ sinh vứt bỏ nam sinh thì nam sinh sẽ làm gì?
Nhưng Nghiêm Cẩn nghe xong lại rất khó chịu:
- Em lại đang chọc anh đúng không? Nếu em dám bỏ anh, anh… anh cũng chẳng làm gì được em!
Tiểu ma vương nghĩ lại, thấy mình thật uất ức nhưng cũng chẳng nói nặng với cô bé được, cuối cùng chỉ đành nói:
- Anh làm gì anh là được chứ gì, em bỏ anh một ngày thì anh không ăn cơm một ngày, anh chết đói cho em xem.
Câu chém gió này cảm động lắm đúng không, kết quả Mai Côi ở bên kia nửa ngày không đáp, Nghiêm Cẩn bất an:
- Rùa con, sao thế?
- Xin lỗi
Giọng bên kia ấm ách, Nghiêm Cẩn biết cô bé lại nhớ tới chuyện năm đó, lòng thở dài:
- Rùa ngốc
Cậu đang định nói tiếp thì nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng gõ cửa, sau đó nghe được tiếng Tiểu Tiểu gọi:
- Mai Côi, mẹ con ta tâm sự!
Tâm sự? Nghiêm Cẩn lo lắng. Mẹ sẽ không chia rẽ uyên ương chứ? Cậu vội dặn dò:
- Rùa con, em nhất định phải kiên định đấy, không được chạy sang bên địch, chờ anh trở về, anh sắp xong việc
rồi, bảo mẹ là anh sẽ về ăn cơm, mẹ nấu nhiều đồ ăn vào. Nấu cơm bận rộn không rảnh tán gẫu, anh sẽ mau chóng quay về.
Vừa cúp máy thì thấy Nghiêm Lạc đang nhìn mình, Nghiêm Cẩn cười nịnh bợ:
- Cha, dạo này cha làm việc vất vả,
cũng nên về nhà hưởng thụ cảnh gia đình ấm áp đi, mau dọn dẹp thu xếp,
con đi dặn dò mọi người, chúng ta cùng về nhà ăn cơm
Bữa cơm này Nghiêm Cẩn ăn thật cẩn thận,
cẩn thận quan sát sắc mặt Tiểu Tiểu, cậu vừa về đã bị bắt đi ăn cơm,
chưa kịp nói gì với Mai Côi. Tiểu Tiểu thản nhiên mà rất có lý nói:
- Chẳng phải nói muốn về ăn cơm sao? Theo con nói đó, làm rất nhiều đồ ăn, ăn cơm trước đi.
Trên bàn cơm, Mai Côi rất tự giác gắp đùi gà cậu thích ăn, Tiểu Tiểu lại nói:
- Nghiêm Cẩn, hình chưa mẹ chưa bao giờ thấy con gắp đồ ăn cho Mai Côi?
Tay Nghiêm Cẩn cứng đờ, đùi gà suýt thì
rơi xuống đất. Cậu hơi xấu hổ nhìn Mai Côi, luôn là Mai Côi gắp cho cậu, sao giờ bị mẹ nói như là tội không thể tha thứ vậy. Cũng may Mai Côi
hiền lành cười nói:
- Anh ơi, em thích ăn măng
Nghiêm Cẩn buông đùi gà, vội gắp măng cho cô bé. Thế này mẹ sẽ không phản đối chứ?
- Nghiêm Cẩn, Mai Côi thích ăn gì con có biết không?
Mai Côi trông chờ nhìn Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn hạt cơm trong suốt trong bát, cuối cùng quay đầu
nhìn Nghiêm Lạc đang vùi đầu ăn cơm mà nói:
- Cha ơi, cha làm gì mẹ thế, rõ ràng là mẹ khó chịu vì thiếu tình yêu
Tiểu Tiểu thực sự muốn gõ đầu con mình
một cái, chuyên gia nói linh tinh làm trò cười. Thật thương cho đưa em
gái kiêm bạn gái kém thông minh kia, hôm nay cô cẩn thận hỏi thì mới
biết con mình phóng túng cỡ nào. Hơn nữa nó trời sinh tính tình ngang
ngược nhưng Mai Côi lại quá hiền lành, có thể thấy sau này sẽ bị nó đè
đầu cưỡi cổ.
Tiểu Tiểu nghĩ lại chính mình, Boss tuy
rằng bề ngoài lạnh lùng, tàn bạo nhưng lại nhớ rõ sở thích của mình, đồ
ăn, màu sắc cô thích anh đều biết hết. Anh sẽ nấu cơm cho cô, cùng sắp
xếp mọi việc chu đáo cho cô. Trái lại thằng con này ngoài việc sai bảo
Mai Côi làm này làm nọ thì có lúc nào biết thương xót con bé. Từ góc độ
của bà mẹ vợ, tuyệt đối đó không phải là chàng rể tốt nhưng đáng tiếc nó lại là con mình, nếu bảo để Mai Côi đi làm dâu nhà người khác thì cô
cũng không vui chút nào.
Vì thế, Tiểu Tiểu cảm thấy nên giáo dục
Tiểu ma vương cẩn thận, giờ nó cũng qua 17 sắp 18, việc học hành không
thành vấn đề, công tác cũng có năng lực nhưng khóa học thương vợ thì
hoàn toàn trượt. Tiểu Mai Côi nhà cô không cần phải làm gì to tát, cứ để nó tốt nghiệp trung học rồi chọn trường đại học, nghề nghiệp thoải mái
là được, cho con bé hưởng thụ cuộc sống đại học thoải mái rồi kết hôn,
mẹ chồng nàng dâu hai người có thể cùng nhau tu tiên, làm đẹp. Hai tên
họ Nghiêm kia vốn là bất tử, hai người cũng muốn ở bên bọn họ dài lâu
thì phải giữ gìn tuổi xuân. Phải gánh vác cái nhìn của mọi người, áp lực rất nặng nề chẳng kém gì những người công to việc lớn.
Suy nghĩ này vừa tới, Tiểu Tiểu cảm thấy
mình tránh nhiệm nặng nề, người bình thường nếu muốn làm vợ của thần tộc thì sẽ rất vất vả, huống chi còn là Diêm Vương phu nhân, lại càng mệt.
Tiểu Tiểu sợ Mai Côi không thích, đá thằng con ngốc nghếch của mình đi.
Nhân lúc tình cảm hai đứa đang tốt thì sửa đổi những thói quen xấu của
Nghiêm Cẩn. Cái gì gọi là chi tiết nhỏ trong cuộc sống không thể bỏ qua? Cho nên bắt đầu từ việc ăn cơm, phải nhắc nhở Tiểu ma vương nên làm gì
cho tốt.
Nghiêm Cẩn dưới ánh mắt đầy ám chỉ của mẹ, cuối cùng cũng miễn cưỡng giả vờ giả vịt:
- Cái gì chứ, cha ơi, lúc nào con theo cha học nấu ăn nhé
Nghiêm Lạc “ừm” một tiếng t