
ủa tôi có thể trở nên sạch sẽ được hay không.
Theo miệng vết thương xấu xí, trong lời nói đem thứ máu dơ bẩn hoàn toàn buông tha…
Trên lưng tôi, có phải sẽ không thể… mọc ra một đôi cánh?
Nhớ… quá… Nhận được hạnh phúc…
Tuyết trắng rơi xuống ngày càng lớn, vết máu trên áo khoác ngoài dần dần được phủ kín.
Vô tình chạy tới quảng trường trước giáo đường.
Ban đêm quảng trường thật im lặng, chỉ nghe thấy bông tuyết rơi xuống phát ra âm thanh lả tả.
Tựa như linh hồn thoát phá, phát ra tiếng thở dài lặng lẽ.
Tôi thổi luồng khí nóng vào bàn tay gần như lạnh đến mức đông cứng, không hề lo lắng như cũ.
Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại ở cây thánh giá treo trước nhà thờ.
Một bóng người quen thuộc đang quỳ trên mặt đất.
Bông tuyết lọt vào trong cổ, cảm giác mát lạnh thấm sâu vào xương tủy.
Tôi lau lau nước mũi, xoa xoa hai má đông lạnh màu đỏ, đi về phía anh.
“Thần Jehovah, người là một tên lừa gạt… Tại sao phải làm những điều đáng xấu hổ như vậy…” Anh quỳ gối trước cây thánh giá, phẫn nộ tố cáo.
Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh: “Anh trai…”
Anh quay đầu, phần tóc vàng ở đỉnh đầu bao trùm bởi một tầng tuyết mỏng.
Tay tôi nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết trên đầu anh, ngồi xuống bên cạnh: “Anh trai… Anh đang làm gì đó?”
Trên mặt tuyết, các chai rượu phân tán, còn có một chút tàn thuốc lả tả.
“Anh… Em đang nói chuyện với anh đó…”
Anh cúi thấp đầu: “Thần không công bằng, vì sao trước tiên muốn chúng ta gặp được nhau, rồi lại không thể yêu nhau?”
Tôi không nói, ngẩng đầu, nhìn những bông tuyết trên bầu trời.
Bầu trời tối om, tuyết tựa như lông chim, chậm rì rì từ thiên đường hạ xuống.
Thuần trắng thánh khiết. Làm con người ta muốn xóa bỏ đi, tiêu diệt tất cả những gì đen tối.
“Tiểu Lạc, anh yêu em!” Anh bổ nhào vào lòng tôi, mùi rượu mạnh xộc vào mũi.
“Vâng. Em biết!” Tôi xoa xoa đầu anh, nhẹ nhàng đáp.
“Anh biết đây là tình yêu tội lỗi, nhưng…” Giọng anh có chút nghẹn ngào.
“Em biết.” Tôi tiếp tục gật đầu.
“Tiểu Lạc, anh yêu em.”
“Vâng. Em biết.”
“Tiểu Lạc… Yêu em..”
Tôi nằm trên tuyết, nhìn thập tự giá thánh khiết phía trên.
“Cố Mạc Tu, vì sao anh lại yêu em?”
Anh đè trên người tôi, hai tay chụp lấy hai tay tôi.
“Tiểu Lạc… Yêu em!”
Tôi bi ai cười cười: “Thần ở nơi này sẽ nhìn chúng ta.”
“Anh khinh bỉ Thần.”
“Anh giống như thiên thần, Cố Mạc Tu.”
“Thời điểm anh biết mình yêu em, anh đã từ bỏ Thần rồi.”
“Cố Mạc Tu…”
“Tiểu Lạc, anh yêu em!”
“Em thật sự đã hủy hoại anh…” Tôi bắt đầu nghẹn ngào.
“Anh không muốn cứu vớt… Em cũng yêu anh, phải không Tiểu Lạc?”
Cả hai trao nhau một nụ hôn.
Anh hôn cực kỳ chuyên tâm. Lông mi phía trên thật dài, dính những tinh thể trắng muốt.
Đôi môi mềm mại, tràn đầy sự gắn bó, và bi phẫn.
Tôi nắm chặt góc áo, một lát, lại buông lỏng rời đi.
“Vào đi!” Anh bật đèn lên, mỉm cười với tôi, răng đẹp đến sáng bóng.
Tôi dựa người vào cánh cửa, nhìn anh: “Phòng này anh chưa trả sao?”
Anh ngồi xổm người, thay tôi cởi đôi giầy đã thấm đẫm tuyết, nói: “Luyến tiếc. Nơi này có rất nhiều hồi ức của chúng ta.”
Mũi tôi đau xót, ôm lấy anh: “Anh trai…”
Anh vỗ vỗ vào đầu tôi: “Nhanh đi tắm rửa một cái. Em nhìn xem, toàn thân đều ướt đẫm!”
Tôi gật đầu, đi vào trong phòng.
Phòng ở cũng giống như trước kia, sạch sẽ và gọn gàng.
Ga trải giường màu trắng, bức màn màu trắng, mùi hoa nhàn nhạt trôi nổi trong không khí.
Tắm rửa xong rồi bước ra, đúng lúc trông thấy Cố Mạc Tu đang ngẩn người nhìn chiếc áo khoác ngoài của tôi.
Tôi đi qua, nhặt nó lên ném vào thùng rác: “Đừng nhìn, thật ghê tởm.”
“Sao lại thế này?” Anh ôm tôi từ phía sau lưng, vùi đầu vào cổ tôi: “Tiểu Lạc, thơm quá…”
Mặt tôi hơi hơi đỏ lên, đẩy anh ra: “Không có gì, chỉ là do đi qua một hàng giết mổ gà, không cẩn thận nên dính vào.”
“Phải vậy không?” Anh ngồi xuống ghế, nhìn tôi: “Về sau cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu, đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ của anh: “Nhanh tắm rửa đi.”
Anh lắc đầu: “Không cần.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh: “Làm sao lại bẩn như vậy? Nhanh đi rửa đi!”
“Anh đi tắm rửa, em sẽ thưởng cho anh cái gì đây?” Anh nghiêng đầu, sắc mặt bởi vì uống rượu, mà biến thành màu phấn hồng nhàn nhạt, rất là mê người.
Tôi buồn cười nhìn anh: “Anh nói đi, muốn thưởng cái gì nào?”
Anh một phen kéo tôi lại, nhẹ nhàng điểm một cái vào môi tôi: “Muốn cái này…”
Tôi sửng sốt, chỉ một giây sau trên mặt đã đỏ bừng lên như bị sốt, vội vàng đẩy anh vào phòng tắm: “Đi tắm rửa nhanh lên, nhanh lên!”
Sau khi bị tôi xô đẩy, anh cực kỳ không tình nguyện đi vào phòng tắm.
Rất nhanh, bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Tôi thở dài, nhìn chiếc áo khoác trong thùng rác, nghĩ một lúc, lại lấy nó ra ngoài.
Điện thoại di động của Cố Mạc Tu đặt trên bàn đột nhiên rung lên.
Xem qua, là Lee gọi tới.
“Vâng, em là Liên Lạc.”
Trong điện thoại trầm mặc.
Hồi lâu, anh ta nói: “Hai người hãy cố gắng, nhất định phải thật kiên trì.”
Tôi có chút khổ sở: “Lee, hiện tại anh đang có tâm tình gì mà lại nói ra những câu này với em, anh không thấy khó chịu sao?”
Anh ta cười khẽ trong điện thoại, tuy rằng không n