
đây tựa hồ không được khỏe, luôn sợ lạnh.”
A di thở dài: “Tiểu thư, có phải cô lại chọc giận tiên sinh?”
Tôi không nói, chỉ mỉm cười.
Dây khóa trên tứ chi cũng phát ra tiếng cười ha hả.
Đêm đó, hai tuần trước đây, anh đả thương Bạch Tuân, kéo tôi về nhà.
Trong bóng đêm, tràn ngập hương vị máu tươi.
Đêm đó, trời mưa.
Trong trí nhớ, mưa vào đêm, chắc chắn sẽ phát sinh ra những chuyện đổ máu.
Anh hỏi tôi: “Tại sao lại phản bội anh? Thằng đàn ông kia là ai? Là thằng đàn ông bên ngoài của em? Em dám ở sau lưng anh quan hệ với thằng đó…”
Tôi còn biết nói gì đây? Tôi còn biết làm gì đây?
Buổi chiều, Cố Mạc Tu trở về.
Anh từ phía sau lưng ôm lấy tôi, hôn tóc tôi, vuốt ve hình xăm trên người tôi: “Em là của anh!”
Tôi không nói gì.
Anh liếm lên vành tai tôi.
Tôi thấy ghê tởm.
“Em đang suy nghĩ cái gì?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ, anh thật ghê tởm. Anh thật ghê tởm! Anh thật ghê tởm, anh thật ghê tởm, anh thật ghê tởm, anh thật ghê tởm, anh thật ghê tởm!…” Tôi vừa mở miệng, liền không thể dừng lại.
Tôi muốn giết anh ta.
Anh mỉm cười: “Anh thích nhìn dáng vẻ phẫn nộ của em. Lúc em im lặng mới làm anh thấy sợ hãi thật sự.”
“Vì sao anh lại biến thành cái dạng này? Anh luôn lật lọng!”
“Trên thực tế, anh đã sớm chán ghét cái bộ dáng nhu nhược yếu ớt kia. Ghê tởm muốn chết, nếu anh nhanh nhận ra sớm hơn, anh đã đi tìm em, không cần ở chỗ này giãy giụa mười mấy năm.”
“Anh cút ngay cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Tôi muốn ném ngay cái cốc trên tay vào mặt anh.
Anh không né tránh, cốc đập vào thái dương, máu tươi uốn lượn trên mặt, chảy tới khóe miệng, anh mị hoặc liếm liếm.
Đại não nổ mạnh.
Anh đi tới, hôn tôi: “Ngốc Ngốc, không cần chọc giận anh trai. Em cùng thằng kia, đã làm gì? Hả?” Ngón tay trượt vào trong nội y.
Tôi giãy giụa: “Anh cút ngay cho tôi, không được đụng vào tôi. Anh ra ngoài!”
“Không được đâu! Bởi vì em đã phản bội anh!” Anh mỉm cười, đứng lên, bắt đầu cởi từng cúc áo, từng chiếc từng chiếc một.
Hai mắt của tôi đều đỏ lên.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cố Mạc Tu, anh thật ghê tởm. Anh được phép quan hệ với phụ nữ ở bên ngoài, lại không cho phép tôi quan hệ với đàn ông sao?”
Anh dừng động tác lại.
“Hơn nữa tôi cũng không xấu xa như anh! Thậm chí anh còn lén lút làm chuyện dơ bẩn cùng con đàn bà kia! Dơ bẩn! Các người thật quá đáng!” Dù tôi có bi phẫn cỡ nào, tôi vẫn không thể khóc nổi.
“Em đã biết?” Anh hỏi.
Tôi lướt qua, không muốn nhìn thấy anh nữa: “Không muốn tôi tiếp xúc với bất kỳ thứ gì cập nhật được tin tức bên ngoài, loại bỏ tất cả mọi sản phẩm truyền thông, đơn giản chỉ vì muốn giấu giếm tôi, không phải sao?”
“Đó chỉ là scandal, không nên tin tưởng là thật!”
Tôi cười lạnh: “Tốt lắm! Chỉ là chuyện xấu mà thôi, tôi không nghĩ nữa!”
“Em đang dùng thái độ gì đó?” Anh nâng cằm tôi lên, khuôn mặt rất mơ hồ.
Tôi nói: “Cố Mạc Tu, cầu xin anh tha cho tôi! Cầu xin anh!”
“Em đừng ảo tưởng!”
Nói xong, quần áo bị xé nát.
20XX: 7. 20. Khô nóng. Suy yếu. Khó có thể chịu được.
Sáng sớm, anh đi ra ngoài biểu diễn.
Lúc gần đi, chìa khóa trong túi quần không cẩn thận rơi ra ngoài.
Tôi cẩn thận dùng quyển sách che giấu nó vào trong.
Anh ôm lấy tôi, nói: “Ở nhà ngoan, buổi tối anh sẽ nhanh chóng trở về! Phải yêu lấy chính mình!”
Anh vừa đi, tôi lập tức lấy chìa khóa, chạy ra khỏi phòng.
Bị khóa đã lâu, tứ chi trở nên yếu ớt.
Du đãng bốn phía trên đường phố. Ánh nắng nhạt nhòa chiếu xuống nhân gian.
Góc đường có một con chó, cẳng chân hình như bị thương, tiếng nức nở bi thương.
Tôi đi qua, nhặt một hòn gạch, ném chết nó.
Máu tươi dơ bẩn nhiễm đỏ mặt.
Tôi cười cười, đi qua cơ thể nó, không để ý tới ánh mắt người khác.
Nếu hơi thở đã hấp hối, không bằng thay nó sớm kết thúc sinh mệnh!
Sờ sờ túi tiền, cười nhạo.
Đi vào một cửa hiệu quần áo, thay một bộ mới.
Áo khoác con trai rộng thùng thình. Quần jean, khởi động.
Tiến vào cửa hiệu cắt tóc, cắt phăng mái tóc dài.
Đến cửa hàng đàn, mua một chiếc đàn guitar màu đỏ, đeo lên lưng, khóe miệng nhếch lên ý cười.
Tiêu hết số tiền sở hữu.
Vào cửa hàng, còn thừa 10 đồng mua 2 bao thuốc lá chất lượng kém.
Dựa vào góc tường, hút rồi phả khói. Mãi đến khi chóng mặt hoa mắt.
Có ánh đèn loang loáng tách tách trước mắt tôi.
Tôi sửng sốt.
Rất nhiều phóng viên đi tới.
“Xin hỏi Liên Lạc tiểu thư, cô cùng ca sĩ chính của BAD BLOOD có quan hệ gì?”
“Có người tiết lộ, hai người là anh em ruột?”
“Nghe nói năm năm trước ở thành phố S có một vụ án giết người chấn động, người bị hại cùng người sát hại chính là cha mẹ của hai người đúng không?”
“Liên Lạc tiểu thư, xin hỏi hai người thật sự là anh em sao? Nếu như thế, chẳng phải các người loạn luân sao?”
“Có người nhìn thấy hai người đang ở chung. Là thật sao? Xin trả lời chúng tôi được không? Liên Lạc tiểu thư…”
“Lui ra!” Tôi thấp giọng mắng.
Các phóng viên vẫn như một lũ ruồi nhặng thi nhau quấy nhiễu bên người tôi!
Có người thậm chí thấy hình xăm trên cổ tôi, giơ máy lên, nhanh chóng chụp lại.
“Liên Lạc tiểu thư, xin hỏi hình xăm kia chính là tượng trưng cho sự