XtGem Forum catalog
Bán Dực

Bán Dực

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324014

Bình chọn: 8.5.00/10/401 lượt.

đó, Quang Đầu còn chưa chết…”

“Chúng ta cùng đến Casablanca nói chuyện phiếm, ca hát, uống rượu. Còn có câu nói kia của Quang Đầu, hoa sen nhỏ, tôi – Quang Đầu cả đời này, đã làm được một việc tốt nhất, đó là kéo bà vào nhóm ba người chúng tôi! Ha ha a…” Tôi mờ ảo cười.

Anh ta ôm lấy tôi thêm gấp gáp: “Nói như vậy, dường như mọi thứ đã qua rất lâu…”

Tôi gật gật đầu: “Thật sự đã qua lâu lắm, lâu lắm rồi.”

“Có thời gian cùng đi đến mộ Quang Đầu nhìn một chút! Đã năm năm không trở lại! Khẳng định tên kia ở trên trời đang loạn mắng chúng ta!”

Anh ta nói: “Được!”

Hơn một tháng trôi qua.

Chúng tôi thật tự giác không xem TV, không xem tin tức, không lên mạng. Tất cả chỉ để ngăn chặn mọi thứ có liên quan tới Cố Mạc Tu.

Sống cùng Con Vịt, cảm giác thật an tâm.

Anh ta giống như trước kia, yêu im lặng, yêu cười.

Chẳng qua có một chút thay đổi nhỏ trong thói quen sinh hoạt.

Ví dụ, anh ta sẽ phân chia thức ăn thành hai phần riêng, rõ ràng, chết cũng không tính sai.

Tôi cười anh ta: “Từ khi nào ông có tính sạch sẽ vậy? Chẳng lẽ chê tôi dơ hay sao?”

Anh ta ôn hòa trả lời: “Sao có thể? Tôi chỉ sợ bà chê tôi dơ!”

“Tật xấu!” Tôi xoa bóp mặt của anh ta.

Bỗng nhiên anh ta hoảng lên, con dao rơi xuống cánh tay tạo thành vết thương nhỏ.

Tôi vội vàng bắt lấy tay anh ta, định kiểm tra vết thương.

Ai ngờ anh ta mãnh liệt đẩy tôi ra: “Không cần đụng vào tôi!”

Tôi sửng sốt.

Anh ta mất tự nhiên cười gượng: “Không có việc gì… Không có việc gì… Không phải bà từng bảo mình sợ máu sao? Tôi sợ bà sẽ sợ hãi!”

“Tôi đã nói vậy sao?” Tôi nghi hoặc nhìn anh ta.

Anh ta càng thêm mất tự nhiên, sau khi quay đi, nhanh chóng băng lại vết thương trên cánh tay: “Không có việc gì, không có việc gì!”

Tuy tôi nghi hoặc, nhưng không nghĩ ngợi nhiều.

Rất nhiều năm sau, tôi luôn suy nghĩ, nếu khi đó, tôi ôm chặt anh ta, dịu dàng hỏi anh ta: “Con vịt, ông có đau không?” Vậy là tốt rồi.

Chỉ cần nghĩ đến đây, nước mắt tôi liền không ngăn được rớt xuống hai gò má.

Buổi tối cùng nhau đi tới Casablanca uống rượu.

Tôi vẫn gọi một ly Huyết Tinh Mã Lệ như cũ.

Anh ta cười: “Bà vẫn không thay đổi khẩu vị?”

Tôi nói: “Tôi là người cố chấp, một khi đã xác định thích thứ gì, sẽ thích cả đời!”

“Thật không?” Từ anh ta toát ra sự bi thương.

Tôi mỉm cười.

“Cụng ly! Chúng ta không say không về!” Anh ta đột nhiên hướng về phía tôi nâng chén.

“Không say không về!”

Năm đó, bốn người nâng chén: Không say không về!

Năm đó, bốn người hăng hái: Quang Đầu nói, chúng ta phải trở thành ban nhạc mạnh nhất thế giới.

Năm đó, tuy rằng có bi thương, nhưng chỉ là nhàn nhạt, nhàn nhạt.

Năm đó, là một quãng thời gian tốt đẹp, bốn người bạn tốt, thề cả đời sống cùng nhau. Cùng nhau ăn đến già, chơi đến già!

Đêm khuya, cùng nhau say rượu!

Dắt nhau đi trên đường, cong vẹo về nhà.

Về đến nhà, nằm đổ lên giường mà ngủ.

Có người nói nhỏ bên tai tôi: “Tôi đi lấy cho bà cốc nước ấm!”

Tôi một phen giữ chặt anh ta lại: “Anh trai…”

Thân thể anh ta chấn động.

Cơ thể tôi nặng nề, đè anh ta dưới thân: “Anh trai… Em nhớ…nghĩ về anh… Anh trở về được không? Anh trở về… Được không?”

Nước mắt tôi chảy xuống.

Người dưới thân, trong bóng đêm, hai tròng mắt chảy ra sự đau thương rõ nét.

Thế nhưng ý thức tôi rã rời, nhìn không thấy. Nhìn không thấy.

Nếu tôi có thể thấy, thì tốt rồi.

Tôi cúi đầu hôn anh ta.

Anh ta lập tức kinh hoàng đẩy tôi ra: “Hoa sen nhỏ, bà tỉnh táo lại đi! Tôi là Con Vịt!”

Tôi cười khờ khạo: “Con Vịt… Ồ… Là ông à!” Ợ lên mùi rượu, lại lật người qua: “Ông ôm tôi một cái!”

Anh ta ngẩn người, cuối cùng nhẹ nhàng đem tôi ôm vào trong ngực.

Tôi nhẹ nhàng cắn vành tai anh ta: “Muốn tôi không?”

Rõ ràng tôi cảm nhận được vòng tay ôm lấy tôi có chút cứng ngắc.

Tôi cười biến hoá kỳ lạ: “Thích tôi, thích nhiều năm như vậy, để tôi báo đáp một chút được không?”

Anh ta buồn rầu không nói nên lời.

Tôi nghĩ rằng anh ta đã đáp ứng, lưu loát cởi quần áo, lộ ra nội y màu đen.

Tôi nhìn anh ta, mỉm cười.

Hô hấp của anh ta dồn dập.

Thân thể dần dần nghiêng về phía tôi.

Tôi nhắm hai mắt lại.

Cố Mạc Tu, em muốn phản bội cho anh xem!

Bờ môi anh ta cách tôi nửa cm, đột nhiên dừng lại.

Anh ta thay tôi mặc quần áo vào, vỗ vỗ mặt của tôi: “Đứa ngốc, mau ngủ đi! Tôi muốn, không phải thân thể của bà, huống chi… Ha ha a không có gì! Bà nhớ kỹ tôi yêu bà là tốt rồi, những thứ khác, tôi không muốn quá nhiều.”

Tôi sững sờ nhìn anh ta.

Anh ta nói: “Tôi đi thay nước ấm cho bà tắm rửa. Bà phải ngoan! Không cần lộn xộn!”

Nói xong rời khỏi người tôi.

Nỗi buồn vô cớ ập đến bao trùm không gian, đang định gọi anh ta lại, dạ dày đột nhiên co giật mạnh, nôn ra.

Ngày thứ hai tỉnh lại, anh ta đã rời giường.

Tôi xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, xuống giường đi đến phòng khách.

Anh ta ngồi trên ghế salon, đôi mày nhíu lại, nhìn chằm chằm vào tờ giấy báo cáo gì đó trong tay đến mức ngây người.

Tôi đi qua, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Nhìn cái gì đấy?”

Anh ta kinh hãi, cuống quýt đem vật cầm trong tay cuộn lại rồi cất đi, mất tự nhiên nhìn tôi cười: “Thư tình, là thư tình!