
mình.
Nghĩ một lúc, gật gật đầu: “Đi xem đi!”
Xuyên qua những phần mộ lớn nhỏ, trong lòng có một ít cảm xúc lộn xộn.
Cuối cùng sẽ có một ngày trở về hoàng thổ, vì sao còn muốn giãy giụa trên thế gian này?
Nhân loại quả là một loài sinh vật ngu xuẩn nhất.
“Chính là hai ngôi mộ kia!” Con Vịt chỉ về phía hai ngôi mộ phía trước.
Đang chuẩn bị đi qua, một người đàn ông đã tới trước.
Tôi vừa thấy, máu trong người tựa hồ ngừng chảy.
Gương mặt của người đàn ông kia, cả cuôc đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Đêm đó, cả người hắn ta đầy máu, biểu tình hoảng sợ, từ trong phòng Liên Thực chạy ra.
Tôi nhanh chóng đi tới, một phen bắt lấy cổ áo hắn ta: “Tôi nhận ra ông rồi! Thời điểm mẹ tôi chết, ông cũng ở đấy!”
Người đàn ông kinh hãi, đẩy mạnh tôi ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía ngôi chùa trên núi.
Tôi lập tức đuổi theo sau.
Con Vịt từ phía sau chạy theo: “Hoa sen nhỏ, chờ tôi!”
Tôi không đủ nỗ lực để chờ đợi anh ta, xuống chân núi, leo lên xe đạp cố gắng đuổi theo.
Người đàn ông bị tôi bổ nhào vào.
Nặng nề thở dốc. Tôi ấn chặt thân thể hắn xuống, gầm nhẹ: “Không được chạy!”
Con Vịt chạy tới, kéo tôi đứng lên: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Hắn là ai vậy?”
“Thời điểm mẹ tôi chết, hắn ở đấy!”
Chúng tôi đưa hắn đến một KTV nhỏ.
Mờ ảo dưới ánh đèn, âm nhạc điếc tai nhức óc.
Tôi châm một điếu thuốc, dựa vào ghế sa lon, sắc bén nhìn hắn: “Nói đi, nếu không chỉ một giây sau tôi sẽ đưa ông đến cục cảnh sát làm việc!”
Người đàn ông cắn môi, cúi thấp đầu, thân thể đang run lên.
Con Vịt vỗ nhẹ vào vai tôi, đi ngang qua, nhẹ nhàng nói với hắn ta: “Không phải sợ, chúng tôi sẽ không làm ông bị thương, cô gái này là con gái của người bị chết, cho nên, ông cũng nên thông cảm cho tâm tình của cô ấy?”
Sau một lúc, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi có chút khuếch tán.
Hắn ta mở miệng: “Muốn hỏi cái gì?”
Tôi ấn đầu thuốc lá: “Ông cùng Liên Thực có quan hệ gì?”
“Tình nhân!”
Tôi cười lạnh, đi qua nắm lấy cổ áo hắn ta: “Ông là P, mẹ tôi và ông là tình nhân? Chê cười! Liên Thực, người phụ nữ kia cho dù thân thể phản bội Cố Kỳ Ngôn, nhưng tâm sẽ không bao giờ phản bội ông ta!”
Người đàn ông cay đắng lắc đầu: “Chúng tôi thật sự là tình nhân, cô đừng đề cập đến cái tên Cố Kỳ Ngôn biến thái kia, hắn ta chính là tên biến thái đến phát cuồng!”
Tôi buông hắn ra, ngã ngồi: “Ông nói bậy, ông nói bậy!”
Liên Thực yêu Cố Kỳ Ngôn như vậy, không có khả năng sẽ yêu người khác.
“Đứa bé trong bụng Liên Thực là con tôi.” Người đàn ông mở miệng.
Biến động lớn.
Con Vịt ôm lấy tôi: “Không có việc gì?”
Tôi can thiệp nhìn anh ta cười: “Đuổi ông ta đi đi, người này đang nói hưu nói vượn!”
“Tôi không nói bậy! Đứa bé trong bụng bà ấy là con tôi! Là của tôi! Thế nhưng, đứa con kia… Không nghĩ tới lại …” Hắn ta nhìn tôi rống giận, nói xong lời cuối cùng, âm thanh bắt đầu run run.
“Ông TMD đừng tiếp tục nói hưu nói vượn, tôi sẽ lột da ông!” Tôi lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía hắn ta.
Con Vịt chạy tới, dùng thân thể chặn lại thay hắn ta.
“Ông tới làm gì, Con Vịt?” Tôi tức giận.
Anh ta cười cười, xoa xoa cánh tay: “Tính tình của bà như chó, ném mạnh như vậy, khẳng định sẽ có người chết!” Sau đó đi tới an ủi tôi: “Bình tĩnh lại, nghe ông ta nói xem như thế nào! Được không?”
Người đàn ông kia đang nức nở.
Tôi gật đầu: “Được!” sau đó nhìn về phía hắn ta: “Ông hãy nói hết, toàn bộ, một chữ cũng không được bỏ xót!”
“Tôi quen Liên Thực mười năm về trước. Khi đó bà ấy vừa đến thành phố S, mọi thứ đều không quen thuộc, lại mang theo một cái đứa trẻ, thật sự không dễ dàng. Khi đó tôi ở cạnh nhà bà ấy, thường xuyên có thể thấy bà ấy ngồi trên ban công vụng trộm khóc. Một thời gian dài, liền nổi lên một thứ tình cảm đau thương.
Có một ngày, tôi đứng trên ban công thay học trò sửa bài tập, đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào của một người nào đó, ngẩng đầu…” Hắn ta dừng lại một chút, khóe miệng trồi lên ý cười: “Liên Thực đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn bầu trời. Lúc ấy biểu tình của bà ấy, mờ ảo lại thánh khiết, ý cười trên khóe miệng mỹ lệ tựa như thiên sứ. Nháy mắt, tôi nghe thấy nhịp tim mình ngừng lại. Đó là cái nhìn thoáng qua…”
“Ngày hôm sau, tôi nghĩ hết mọi biện pháp để làm quen được bà ấy, tìm cơ hội cùng bà ấy nói chuyện. Thế nhưng, Liên Thực là một người phụ nữ lạnh lùng, bà ấy không thèm nhìn tôi. Nhưng cũng không hề ngăn cản sự ái mộ mà tôi dành cho bà ấy, sự lạnh lùng của bà ấy, chính là sự cao quý. Bà ấy có mái tóc dài xinh đẹp, thân hình duyên dáng, tất cả, tất cả đều làm cho tôi mê muội.
Ba tháng theo đuổi bà ấy không có kết quả, tôi chỉ biết thở dài thương xót cho chính bản thân, thế nhưng Thượng đế lại ban cho tôi một món quà.
Đó là một buổi đêm mỹ lệ, tôi đang đứng trên ban công nhìn các vì sao, Liên Thực đột nhiên xuất hiện ở ban công, hướng về phía tôi cười.
Bà ấy nói: “Thích tôi sao?”
Tôi vội vàng gật đầu nói thích bà ấy, rất, rất thích bà ấy.
Sau đó, bà ấy ra hiệu cho tôi: “Lại đây, tôi sẽ cho anh thứ anh đang muốn!”
Đêm đó, hai chúng tôi liều chết triền miên.
Sáng sớm ng