
ời ta. Sở dĩ anh ta hợp tác với tòa soạn các cô cũng chỉ là để thu hút sự chú ý mà thôi.
Nếu anh ta đã suy tính mọi sự chu đáo như vậy rồi, Phùng Sở Sở đương
nhiên cũng không có lý do cự tuyệt. Huống chi, mặc dù chủ ý này của anh
ta rất bốc mùi, nhưng không hẳn không phải là một ý kiến hay. Cuộc thi
càng phức tạp, quy tắc càng nhiều, mới có thể khiến người ta không chọn
sai.
Về phần nhiệm vụ vinh quang đến căn biệt thự mới mua của Tô Thiên
Thanh, Phùng Sở Sở đương nhiên lười phải tự mình ra mặt, phái Yến Tử và
Đại Chí mang theo thước đo, tỉ mỉ đo đạc từng gian một, ghi lại số liệu
mang về cho mình, Yến Tử và Đại Trí vừa nghe thấy có nhà giàu để tham
quan, mừng còn không kịp, mấy người trong văn phòng ghen tỵ chết đi
được, rối rít yêu cầu bọn họ chụp mấy tấm hình về mở rộng tầm mắt.
Phùng Sở Sở thấy bọn họ ầm ĩ có chút kỳ quái, tiến lên, vỗ bàn, giả
bộ nghiêm túc nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, bọn họ đi làm việc, đâu
phải đi chơi. Hơn nữa bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc đấy, mỗi người đều chú ý một chút. Tổng biên tập mà phát hiện ra là đi cả đám đấy.”
Tiểu Ngũ nháy mắt mấy cái với cô, ghé đầu qua nói: “Chị Phùng ơi, chị nghĩ nhiều quá đấy, tổng biên tập hôm nay ra ngoài mua đồ rồi, mười lăm phút nửa tiếng chắc chưa về đến nơi đâu.”
“Mua đồ? Ban biên tập có thứ gì cần chú ấy phải đích thân đi mua à?”
“Không phải là đồ của Ban biên tập cần dùng đâu chị, là đồ của chú ấy.”
Tiểu Ngũ vừa mới dâng máu buôn chuyện, thu cũng chẳng thu lại được, “Chú ấy, chắc là đi mua “tóc” đấy.”
“Mua tóc?” Phùng Sở Sở càng thêm khó hiểu, chẳng lẽ Tổng biên tập
“Đỉnh Quang Minh” rốt cuộc cũng không chịu nổi cô quạnh, cũng không
chấp nhận nổi đỉnh đầu hoang vu của mình, quyết định chủ động tiến tới,
đi cấy tóc?
“Ai da, Sở Sở, sao tin tức của chị lại mất linh thế, ngay cả chuyện
này mà cũng không biết.” Yến Từ xông tới, chỉ chỉ đầu mình nói, “Chủ
biên từ xưa đến nay đỉnh đầu thưa thớt, dạo này không biết thấy trên
trang web nào người ta đề cử một loại dầu gội mọc tóc, chú ấy đã rục
rịch mấy ngày rồi. Hôm nay rốt cục hỏi thăm được nơi bán, bây giờ chắc
là tự mình đi nhận hàng rồi.”
“Nhưng mà, tóc chú ấy ít như vậy, dầu gội dùng trên đầu chú ấ
y, chẳng phải sẽ thành sữa tắm sao?” Phùng Sở Sở nghiêm trang nói, trong giọng tràn ngập nghi ngờ.
Những người khác sớm đã cười đến ngửa tới ngửa lui, chui hết vào trong bàn làm việc.
Chương 18: Nội trợ khó làm
- Nội trợ không giặt đồ tốt, không phải là nội trợ giỏi -
Theo yêu cầu của Tô Thiên Thanh, Phùng Sở Sở đã điều chỉnh một số quy tắc và sắp xếp của cuộc thi, thời gian tranh tài cũng vì thế mà bị đẩy
lùi lại ba ngày, để đám nhân viên có thêm việc, sửa đổi từng chi tiết
nhỏ.
Có điều trong lúc mọi người đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị,
lại xảy ra một màn nhạc đệm không lớn không nhỏ. Thì ra là có một đài
truyền hình hy vọng có thể phỏng vấn người tổ chức hoạt động này. Đài
truyền hình này, thực ra nhắc đến thì mọi người trong tòa soạn đều không xa lạ vì cùng thuộc một công ty truyền thông. Chẳng qua là bình thường
qua lại không nhiều, ít nhất là giữa công nhân viên không có điểm gì
chung.
Nhiệm vụ phỏng vấn này vốn do cấp trên an bài, là hy vọng tổng biên
tập đỉnh Quang minh có thể lên đài. Nhưng tổng biên tập soi gương cả nửa ngày, thật cảm thấy không ổn, tuổi mình lại đã cao, hình tượng cũng
không đẹp, có hóa trang cũng khiến cho người ta nghĩ là cưa sừng làm
nghé. Kết quả là, ông khép mắt lại, quyết tâm đẩy Phùng Sở Sở trẻ tuổi
xinh đẹp lên đài.
Vốn là cấp trên có chút bất mãn với sự sắp xếp này, Phùng Sở Sở dù có giỏi giang mấy thì cũng chỉ là một chủ biên của chuyên mục mà thôi,
không đủ để đại diện cho cả tòa soạn. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy ảnh của tổng biên tập đỉnh Quang Minh và Phùng Sở Sở xong, liền tỏ ra mười hai
vạn phần tán thành với quyết định này.
Phải biết là, ti vi là báo hình, bất kỳ một tỳ vết nào cũng sẽ bị
phóng đại vô hạn trước ống kính máy quay. Huống chi toàn thân Tổng biên
tập đại nhân, một từ tỳ vết đã không đủ để hình dung, khuyết điểm to
bằng miệng chén cũng không dưới mười. Lại nhìn Phùng Sở Sở, mặc dù không tính là tuyệt sắc, nhưng hơn ở điểm trẻ tuổi, ăn mặc vào cũng không quá mất mặt, thậm chí còn thu hút không ít ánh mắt. Huống chi, cô còn là
người trực tiếp tổ chức và tham gia vào hạng mục “Bạn gái cuối cùng của
triệu phú” này, đồng thời thân lại là phái nữ, thậm chí còn là một người phụ nữ sắp lấy chồng. Nói vậy xuất phát từ góc độ của cô, có thể đào
móc ra vô số bí mật của những phụ nữ tri thức sắp lấy chồng.
Cứ như vậy, dưới tâm trạng kinh ngac, Phùng Sở Sở nhận được thông báo xuất hiện trên tiết mục của đài truyền hình. Cô cũng giống tổng biên
tập, căn bản không muốn xuất đầu lộ diện trên ti vi. Nhưng cô không may
mắn bằng tổng biên tập, bởi vì dõi mắt khắp tòa soạn này chẳng còn đẩy
cho ai được nữa. Cũng không thể đẩy nhân viên nhỏ như Yến Tử đi nhận
phỏng vấn được. Vậy nên, đáng thương thay cô chỉ có thể nhận nhiệm vụ
lúc cấp bách, nhắm mắt hy sinh một lần.
Phỏng vấn được sắp