
ị em Nguyệt Hân, Nguyệt Nhi cũng chưa thấy
hành động gì sau vụ của Trân Trân thư ký của anh cả- Vũ Lâm thản nhiên
nói.
_Nhớ đừng lơ là, không chừng trong
tĩnh có động- Vũ Phong nhắc nhở, nhưng nghĩ đến Trân Trân anh lại vửa
thương vừa bực cảm xúc nói không nên lời.
_Àh, em quên chưa hỏi anh? Bộ cô thư ký Trân Trân gọi điện cho anh nói vụ Ngọc Thụ hả?- Vũ Lâm thắc mắc hỏi.
_Uk, thì sao?- Vũ Phong thản nhiên nói.
_Không em chỉ thấy lạ thôi, anh đâu bao giờ chịu giúp ai làm gì đâu, nhất là phái nữ- Vũ Lâm vu vơ nói.
_Có lien quan đến em trai mình mà không quan tâm được sao- Vũ Phong chối biến.
_Ồh, anh trai tôi thương em mình ghê- Vũ Lâm chọc ghẹo.
_Hừ, chỉ có đứa em như chú mới nghĩ xấu tôi thôi-Vũ Phong cười cười nói.
_Còn việc nữa, không biết làm sao
mà bọn Bang Thần Giáo lại bắt cóc nhỏ Trân Trân nữa. – Vũ Lâm nói, làm
vô tình hại thêm mạng người sắp phải nằm viện vài năm rồi.
_Sao? Trân Trân bị Bang Thần Giáo bắt cóc- Vũ Phong quát lớn xém nữa rớt luôn ly rượu cầm trên tay.
_Anh phản ứng gì giữ vậy. Theo em
nghĩ chắc bọn nó muốn hù Ngọc Thụ tha cho thôi-Vũ Lâm nhàn nhạt nói. Vì
từ sau vụ “ Sát thủ đánh thuê” anh đã biết anh trai mình yêu cô thư ký
ngốc nghếch đó, nên anh quyết định rút lui.
_Vậy em giải quyết bọn chúng sao rồi- Vũ Phong cố bình tĩnh hỏi.
_Àh, em chỉ mới bắt bọn chúng mang về cho Bang Chủ Thần Giáo giải quyết rồi- Vũ Lâm ngây thơ nói.
_Được rồi, em hãy báo cho Bang Chủ
Thần Giáo rằng giải quyết sao cho tốt nếu không đừng trách anh ác độc-
Vũ Phong bóp nát luôn cái ly đang cầm, ánh mắt đáng sợ lóe lên tia lữa
như muốn đốt chết người ta.
_Em sẽ làm. Nhưng em muốn nói cho
anh biết yêu thì nói cho người ta biết đi, nếu không hối hận đó nha. “
Đêm fài lắm mộng”- Vũ Lâm đặt tay lên vai Vũ Phong nói rồi ra về. Làm
cho ai kia ở lại đỏ mặt không nói được lời nào, trúng tim đen nói sao
được nữa.
Bệnh viện, phòng 505,
Ngọc thụ đưa tôi lên phòng rồi mới chịu về
_Không cần phải lo thế đâu. Tôi ổn mà- Tôi mỉm cười nói.
_Thật không- Ngọc Thụ nghi ngờ nói.
_Cái anh này, anh nói câu này mấy
lần trong ngày hôm nay rồi đấy. Tôi nghĩ anh nên lo cho cái vết thương
trên mặt mình thì tốt hơn, mất đẹp trai kua gái khó lắm đấy- Tôi chọc
anh ta.
_Sợ gì chứ? Miễn có người chịu là được rồi- Ngọc Thụ nói mà mắt cứ nhìn tôi, làm như muốn nói tôi vậy áh.
_Thôi..anh về đi,- nói rồi tôi đẩy anh ta ra ngoài, đóng cửa lại .
_Phù, sao anh em nhà này khoái làm mình không làm tim nhảy thì cũng ngượng ngùng chứ- Tôi tự độc thoại.
Đầu óc tôi tự nhiên alị nghĩ đến Vũ Phong người làm cho tôi đau tim, nhảy tim nhiều nhất, không biết anh ta còn giận không nữa. Thôi đành đi tắm trước rồi tính sau, hôm nay hao
tổn mồ hôi nhiều rồi.
Trong lúc đó, tự nhiên lo lắng cho
cô gái ngốc nghếch kia, Vũ Phong lái ôtô chạy đi thật nhanh để đến bệnh
viện xem nha đầu ngốc đã về bệnh viện chưa hay đi cùng anh nào. Bước
nhanh lên phòng của Trân Trân, thấy cửa khóa muốn xác coi nàng có ở
trong không,anh lấy luôn chìa khóa sơ cua, mở cửa vào chẳng thấy ai định bỏ đi thì ôi no Trân Trân ngu ngốc quên mang quần áo vào thay ,quấn cái khăn lông chạy ra ngoài, phát hiện ra có người thì quá muộn màng rồi:
_A..-chưa nói hết thì đã bị bịt miệng lại rồi.
_Đừng la- Vũ Phong khe khẽ nói, tiện thể đẩy cánh cửa khép lại.
_Sao sao..lại ở đây- Tôi nói không nên lời.
_Àh..đnế thăm em thôi- Vũ Phong gãi đầu nói tự nhiên nhìn xuống dưới không chớp mắt. Làm cho Trân Trân ngu
ngốc nhìn theo mới nhớ ra mình đang quấn có cái khăn tắm àh.
_Anh…anh ra ngoài đi- ngượng ngùng nói.
_Ờh..ờh- Nói rồi Vũ Phong bước ra
ngoài đóng cửa lại mà trong lòng thì cứ nóng hực hực như lò than vậy.
Trân Trân cũng có khá gì đâu, nghĩ lời bố mẹ răn dạy: “ Nếu để con trai
nhìn thấy thân thể thì phải cưới, không thì phải mang về cho hai ông bà
xử tử”, nhớ lại không cũng đủ hoàng hồn rồi.
Hồi lâu sau chấn tỉnh lại tôi mới mở cửa cho Vũ Phong:
_Anh vào đi ạh- Tôi ngượng nghịu nói.
_Ờh…uk- Vũ Phong cũng ngại ngùng không kém nói.
Vũ Phong bước vào trong, không khí trỡ nên tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập thôi,
_Àh..uk..anh đã ăn gì chưa?- Tôi nói làm tan không khí im lặng.
_Rồi…còn em- Vũ Phong hỏi lại.
_Em ăn với Ngọc Thụ rồi- Tôi ngây
ngô nói mà không để ý người nào đó đầu đang bốc khói. “ Đừng làm tôi cáu nếu không tôi không tha cho em đâu”. Suy nghĩ vậy thôi chứ anh nào dám
nói ra, cái cô ngốc này không bao giờ dung trí thông minh ít ỏi của mình để hiểu ý nghĩa cảu câu nói đâu.
_Uk, chắc cô thích Ngọc Thụ rồi àh- Vũ Phong nói đầy ẩn ý.
_Hả? Sao có thể được, em xấu hoắc thế này sao dám thích một người đẹp trai như vậy.- Tôi ngờ ngệch nói.
_Vậy còn tôi thì sao? Em thích tôi không?- Vũ Phong cười nhạt nói.
_Cái này…-Tôi ngập ngừng nói, “ Nếu nói có thì rất sợ lỡ người ta không thích mình thì sao, còn nói không
thì không còn cơ hội nào cả. Biết phải làm sao đây”- Anh hỏi câu khác
đi, cái này khó trả lời lắm- tôi nhìn xuống sàn cũng không dám nhìn anh
nói.
_Nhưng anh chỉ có mỗi câu hỏi này
thôi- Vũ