
Phong cười đểu bước lại gần tôi, làm tôi tim đập, người toát mồ hôi, mắt càng nhìn lọan hơn. Mặt anh áp sát gần tôi đến nỗi chỉ còn 1cm nữa thôi là môi kề môi rồi hix..hix…tôi không muốn thế này đâu.
_Anh đừng chọc em được không? Lần
nào anh cũng làm cho em phải đau tim, lúc nào cũng nghĩ về anh, tại sao
vậy?- Tôi lấy hết can đảm để nói ra, biết rằng có thể Vũ Phong sẽ không
thích mình nhưng thà nói ra chứ để trong long khó chịu vô cùng.
_Thật sao?- Vũ Phong ngạc nhiên trước lời nói của tôi trong khi khoảng cách không hề xa tí nào cả, rất gần.
_Uk..-tôi đỏ mặt nói lí nhí.
_Để anh trả lời cho em biết nha, cô gái ngốc nghếch- Vũ Phong nham hiểm nói, chưa kịp tiêu hóa hết lời nói
của anh, cô đã bị anh hôn một cách bất ngờ. Nụ hôn này như muốn nói “
Này cô ngốc kia, Tôi không thích cô mà là yêu cô rồi đấy. Từ nay đôi môi này chỉ có thể là của tôi thôi đấy nhé”.
Trân Trân như bị mê hoặc rồi, nhắm
mắt cảm nhận nụ hôn ngọt ngào, nồng ấm này, choàng qua cổ anh đáp trả
lại, như muốn nói “ Tôi chỉ thuộc về mình anh thôi”. Trái tim đang bay
vòng vòng xung quanh hai người. Không biết trải qua bao lâu mà tôi ngủ
luôn, trong lúc hon mà ngủ chắc chỉ có mỗi Tiết Trân Trân thôi. Rời khỏi môi Trân Trân, Vũ Phong không thể không cười được, cô nàng đã ngủ mắt
nhắm nghìền.
_Trời ạh, trên đời này chắc chỉ có mình em trong lcú hôn mà ngủ thôi- Vũ Phong cười ngọt ngào nhìn cô gái trong vòng tay mình.
Đặt cô nằm xuống xoa đầu cô đầy
yêu thương, hôn lên trán cô một cái, đắp chăn lại. Đóng cửa phòng ra về
trong tâm trạng rất chi là vui tươi sang chói.
Sáng hôm sau,phòng 505,
_Dậy đi con heo lười này, 8h rồi đấy. Không muốn ra viện hả?-Ngọc Lan vừa la vừa kéo chăn ra khỏi người Trân Trân.
_Để tao nằm thêm tý coi- Trân Trân mắt nhắm mắt mở nói rồi kéo cái chăn lại đắp lên lại.
_Hừ, NẾU MÀY KHÔNG DẬY TAO SẼ KHÔNG ĐƯA CHỮ KÝ, CLIP ĐÊM QUA CỦA PHI LUÂN HẢI CHO MÀY ĐÂU- Ngọc Lan dung
hết công lực hét vào tai tôi.
_Ặc…tao dậy liền mà huhuuh, tai của tôi- Vừa than vừa chạy vào toilet, tổng vệ sinh.
Làm xong vệ sinh cá nhân, Ngọc Lan
đưa tôi đến phòng trả tiền viện phí tiện thể lấy thuốc uống luôn. Khi
bước ra, thấy khuôn mặt vui vẻcủa Ngọc Lan và túi thuốc cầm trên tay
thôi:
_Nè Lan mày sao thế- Tôi hua hua tay trước mặt Lan.
_Không…không sao…chỉ là tiền viện phí của mày có người trả rồi- Ngọc Lan nói.
_Có người trả sao?- Tôi ngạc nhiên nói.
_Uk, hình như là Boss đại nhân cảu
mày đó- Nói xong Ngọc Lan đưa tờ hóa dơn lên cho tôi coi. Quả đúng là có người trả chữ kí cũng là của Vũ Phong luôn.
_Sướng nha, tiền viện phí cũng có người trả cho. – Ngọc Lan chọc ghẹo tôi.
_Có gì đâu mà- Tôi đỏ mặt nói, nghĩ lại chuyện hôm qua lại càng đỏ hơn, làm sao ấy nhỉ tuy không nói ra
nhưng mà nụ hôn đó thật sự là rất ngọt ngào làm tôi muốn nghiền luôn
mất.
_Thôi, để tao dẫn mày về nhà- Ngọc Lan nói rồi diều tôi về phòng thu xếp đồ đạc.
Quả thật không đâu bằng nhà mình, bỗng tiếng chuông điện thaọi bàn vang lên:
_Alô.
_Trân Trân đấy hả? Mẹ đây., con ở trên đó có khỏe không?
_Ủa mẹ ạh, con khỏe? Chắc ở nhà bố mẹ khỏe hết chứ?
_Uk khỏe. Thứ 7 tuần sau con về nhà nha. Mẹ có chuyện muốn nói với con.
_Thứ 7 tuần sau ạh. Dạ được.
_Uk vậy thôi mẹ cúp máy đây.
_Dạ, chào mẹ.
_****** gọi hả, Trân?- Ngọc Lan hỏi.
_Uk. Bà bảo rằng thứ 7 tuần sau về nhà có việc gấp.- Tôi trả lời.
_Àh đúng rồi, thứ 5 tuần sau là ngày kỉ niệm thành lập công ty đấy. Nghe nói tổ chức lớn lắm- Ngọc Lan nói.
_Thì có sao đâu. Tụi mình là nhân viên cấp thấp sao tham gia được- Tôi nói.
_Mày không biết đấy thôi. Tất cả
toàn bộ nhân viên đều tham gia. Là ngày của công ty mà. Năm ngoái nhờ
tham gia mà tao mới gặp lại Vũ Ngọc đấy- Ngọc Lan mơ màng nói.
_Haiz biết ngay mà, mỗi lần nhắc đến người yêu thì cứ hồn bay về bên người mà- Tôi nhìn Lan mà thở dài nói.
_Mày có bạn trai đi rồi biết- nhỏ Lan nguýt tôi.
_Her..her…tao mà có cũng không như mày được đâu- Tôi cười đùa nói.
Tiếng nhạc chuông điện thaọi cảu
Lan vang lên, thì ra là anh chàng người yêu Vũ Ngọc gọi đến, nghe xong
cô nàng bỏ lại cái clip quay được đêm qua cùng với một poster ảnh Phi
Luân Hải kí tặng để alị rồi chạy biến đi. Đúng là yêu nhau có khác, vừa
kêu một tiếng là đi liền.
Lan đi rồi, tôi lại được TGĐ than yêu cho nghỉ phép đến khi khỏe lại. Rảnh rang không việc gì làm, lấy cái
clip của Lan để lại, mang vào phòng mở máy tính lên xem. Tôi càng coi
càng thấy tiếc đức ruột vì không được đi xem Phi Luân Hải biểu diễn, họ
mặc đồ đẹp mê ly hết biết.
_Đúng là đàn ông thiệt- Tôi thốt lên khi xem đoạn 4 thành viên trong nhóm đang…hắc…hắc…đang cởi áo khoác ngoài.
_Ai đàn ông- một giọng nói vang lên, do không để ý tưởng rằng Ngọc lan trở lại.
_Đương nhiên là Phi Luân Hải rồi,
vừa đẹp trai, phong cách, thân hình chuẩn khỏi nói..hắc..hắc..- Tôi nói
mà mắt không rời màn hình lại them nhìn say mê không thoát ra nổi. Làm
cho chủ nhân giọng nói kia trên đầu đang bốc khói.
_Ah..hèm cô nương ơi thế TGĐ của cô có thân hình chuẩn không?- giọng nói đầy ẩn chứa.
_Ôi trời, TGĐ c