
mẹ của con anh, anh muốn mẹ của con anh phải là người kiên cường biết bảo vệ gia đình, thật lòng yêu trẻ con.
Mà không phải chỉ vì làm phu nhân bang
chủ Diệm bang, loại hôn sự vì lợi ích này, anh khinh thường, mẹ của con
anh đã sớm được định, là Bạch Sấu Hồng.
Anh cho cô thời gian mười năm tự do để trưởng thành, mười năm sau cô sẽ thuộc về Hắc Lạc Kiệt anh. =0=9=Vô==Ảnh===Các>
Mười năm không hề hỏi về cô, không muốn để mình phân tâm, lý do khác là muốn để cô tự do tự tại mà phát triển.
Thời gian mười năm rất dài, anh nhìn
khuôn mặt ngủ say và thân hình mảnh khảnh của cô, không thể không thừa
nhận cô gái bé nhỏ năm đó đã trưởng thành.
Trên khuôn mặt thanh tú đã bớt đi nét trẻ con, tóc đen dài như mây rơi trên gối, tay anh xốc chăn lên, cẩn thận
đánh giá dáng người cô, mặc dù hơi gầy nhưng đường cong lung linh, ý
cười nhạt hiện trên khóe miệng anh, ngón tay âu yếm nhẹ vuốt đôi môi đỏ
mọng của cô.
Chợt, anh phát hiện có gì đó không đúng, nhanh chóng đứng lên, tức giận quát: “Chuyện gì đã xảy ra?” =&=9=Vô==Ảnh===Các>
Ba người ngoài cửa đợt lệnh, Đồng Thiệu
Vĩ, Tiết Trấn Kỳ và cận vệ của anh nghe thấy tiếng rống giận vội vàng mở cửa đi vào, nghe bang chủ quở trách.
Bọn họ thầm nghĩ trong lòng, nguyên nhân bang chủ rống giận là gì?
Là tìm sai người? Hay là cô ấy hôn mê bất tỉnh?
Hắc Lạc Kiệt trầm mặt xuống nhìn chằm chằm ba người trước mắt, ánh mắt nghiêm khắc tỏ vẻ anh đang chờ đáp án của họ.
Cận vệ nhận mệnh nhận tội: “Xin bang chủ
thứ tội, thuộc hạ không biết người bang chủ muốn là ai, đành phải đi xin chỉ thị của hai vị phó bang chủ.”
“Bang chủ, em đoán chắc hẳn là Bạch Sấu Hồng.” Vẻ mặt Đồng Thiệu Vĩ tự tại nói ra suy đoán của anh. ==9=Vô=6=Ảnh===Các>
Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt nghiêm khắc khiến Tiết Trấn Kỳ lo lắng không thôi, anh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bang chủ.
“Bang chủ, Thiệu Vĩ đoán là Bạch Sấu
Hồng, nhưng em cảm thấy không phải. Nếu bang chủ muốn cô ấy, sao lại chờ mười năm lâu như vậy? Huống hồ mười năm này bang chủ lại chẳng nhắc đến cô bé, cho nên em đã gỡ lệnh bảo vệ cô ấy từ bảy năm trước rồi, đỡ phải lãng phí sức người. Em đã sớm nói với Thiệu Vĩ tuyệt đối không phải cô
ấy, nhưng bọn anh không nghe, mới có thể đưa sai người. Bang chủ, xin
anh nói thẳng thiên kim cô anh muốn là của nhà nào, hay là minh tinh
điện ảnh nào, thuộc hạ lập tức đưa đến.” Anh cho rằng bang chủ tức giận
là đưa sai người, vội vàng nói ra tất cả, khẩn cầu bang chủ có thể bớt
giận. ==9=Vô=5=Ảnh===Các>
Đồng Thiệu Vĩ nghe vậy, không khỏi đổ mồ
hôi lạnh thay anh. Đúng là đồ ngu! Chẳng lẽ anh không nhận ra người đưa
đến không nhầm, sai ở chỗ là hôn mê bất tỉnh. Nếu đưa sai người, từ lúc
vào phòng bang chủ đã tức giận, không chờ thêm lâu như vậy mới giận dữ,
thật ngốc!
Tiết Trấn Kỳ tự cho là thông minh nói ra tất cả chuyện đáng trách của mình, giờ không thể cứu anh nữa rồi
“Bảy năm trước đã gỡ lệnh bảo vệ? !” Hắc
Lạc Kiệt nghe vậy sắc mặt đại biến, mười năm anh có thể đặt toàn bộ tâm
tư lên sự nghiệp, chỉ vì nghĩ là cô được bảo vệ an toàn dưới thuộc hạ
của anh, không ngờ có người dám bỏ qua cô, vậy em trai cô gặp tai họa
cũng dính lên người cô.
Không ngờ Tiết Trấn Kỳ đáng chết lại gỡ
lệnh bảo vệ từ bảy năm trước, lửa giận lấp đầy lòng dạ anh, quả đấm như
sắt đánh đến khuôn mặt Tiết Trấn Kỳ, nhất thời thấy sao bay bay. =*=9=Vô==Ảnh===Các>
“Bang… Bang chủ?” Trúng một quyền này,
Tiết Trấn Kỳ lúc này mới bừng tỉnh, anh không tìm sai người, nếu người
không sai, vì sao bang chủ còn muốn đánh anh?
“Cậu dám bỏ qua mệnh lệnh của tôi!” Trên mặt Hắc Lạc Kiệt hiện lên thần sắc khát máu.
“Em… Bang chủ…” Tiết Trấn Kỳ cầu cứu nhìn về phía Đồng Thiệu Vĩ, người phía sau lặng lẽ ra dấu bốn sáu, ám chỉ
vừa rồi khi ở ngoài cửa chờ lệnh của bang chủ, hai người đang thảo luận
vấn đề hợp tác, lợi ích 5.5, hiện thời anh thừa cơ uy hiếp nâng cao lợi
ích.
“Bảy năm qua cô ấy có xảy ra chuyện gì
không?” Hắc Lạc Kiệt nắm chặt hai đấm, nếu nghe thấy đáp án thừa nhận,
anh nhất định sẽ dạy dỗ Tiết Trấn Kỳ một chút.
Tiết Trấn Kỳ nghe vậy, cả người lạnh run. Lớn lên từ bé với bang chủ, biết rõ tuyệt đối không đánh lại bang chủ,
hiện thời cũng chỉ có nhịn đau gật đầu để Đồng Thiệu Vĩ bắt chẹt.
(Vô—–Ảnh—–Các—–/)
Đồng Thiệu Vĩ lập tức bẩm báo qua chuyện
của Bạch Sấu Hồng, cũng nhấn mạnh Tiết Trấn Kỳ lãnh đạo, thủ hạ cứu kịp
thời, ai cũng sai cũng có công, ưu khuyết điểm đều có.
“Hủy sòng bạc kia!” Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng phun ra những lời này.
Tiết Trấn Kỳ vội vàng gật đầu, không dám nói thêm gì.
“Ai hạ lệnh làm cô ấy hôn mê?” Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt nhìn về phía Bạch Sấu Hồng vẫn ngủ say trên giường, giận không thể rống hỏi.
Tiết Trấn Kỳ vội vàng trả lời: “Là Đồng
Thiệu Vĩ!” Hừ! Buộc anh chia lợi ích, như vậy anh sẽ làm Đồng Thiệu Vĩ
ăn cũng vất vả. Đồng Thiệu Vĩ tý nữa thì ra tay đánh anh, thật muốn xóa
sạch vẻ mặt đắc ý của anh, nhưng anh không dám lỗ mãng trước mặt bang
chủ, chỉ có thể thầm hận trong lòng, thản nhiên nói: “Thuộc hạ không
muốn kinh động quá nhiều người, không thể khô