
và ta đểu rõ ràng vì sao Ngụy phi lại độc hại lão tướng quân không phải sao?” đây là cấm kỵ, là bí mật bấy lâu vẫn tồn tại của nàng, chỉ có Trấn Quốc đại tướng quân là người thứ nhất biết, tiếp theo sau là Cúc phi, dùng kế muốn bức lão tướng quân làm hậu thuẫn cho nàng, sau đó là diệt cỏ tận gốc. Sự tình nếu đều theo ý của nàng thì trên đời này làm gì còn có thiên lý. Bất quá, gặp gỡ cùng Cốc Lưu Phong chính là ngoài dự liệu của nàng.
Phế hậu lập tức như bị người giáng cho một cái tát.
Nàng biết. Từng ý nghĩ lên tiếng ở trong đầu làm cho nàng nhất thời mất hết can đảm. Nàng nghĩ một chiêu mượn đao giết người kia là thiên y vô phùng ( nghĩa là không ai biết, không ai hay), nhưng giờ thì nàng biết mình sai lầm rồi. Tất cả bí mật đều bị Vong Thu nắm giữ, nàng chính là tự mình đi từng bước, từng bước đến tử lộ.
Trừ bỏ Ngụy phi, giết quốc trượng, vốn là giết gà dọa khỉ, đáng tiếc nàng lại không suy nghĩ thiệt hơn cho nên đi tới kết cục ngày hôm nay. Nhưng để truy tìm chứng cứ phạm tội mà gia tộc nàng có liên quan thì không phải một sớm một chiều là được, Vong Thu là lựa thời điểm đánh cho nàng một đòn chí mạng, đáng tiếc đến hôm nay nàng mới hiểu được.
Nàng thật sự sai lầm rồi, nếu nàng không quá cố chấp sự tình sẽ không đến mức như hôm nay. Long Thất cùng Thu phi đều là người thiện lương, đáng tiếc chính mình quá cứng rắn làm cho nàng buộc phải hạ sát thủ.
Vô hậu cố chi ưu – Phế hậu ảm đảm cười, có vết xe đổ, tin tưởng sẽ không còn ai muốn đi vào, cũng chỉ có nàng – Thu phi mới trước sau không bỏ được, tình nguyện sống bình thản nơi lãnh cung tịch mịch.
Nàng biết, Long Thất sở dĩ không mang theo Thu phi rời đi là vì Thu phi cả đời đều yêu hoàng thượng, nàng tình nguyện chịu tịch mịch trong lãnh cung cũng không muốn xa cách hắn. Nàng muốn giết Long Thất cũng chỉ vì muốn trừ bỏ Thu phi thôi. Hiện giờ không có mình, trong cung sẽ không còn ai đi đối phó phi tần thất sủng trong lãnh cung kia.
Ngẩng đầu nhìn dải lụa trắng trên xà nhà, phế hậu cười khổ. Tranh đấu cả đời, đến cuối cùng lại có kết cục như vậy, không oán được ai, chỉ có thể tự mình nhấm nháp quả đắng do mình gây ra.
************
“Sư tỉ phu, ngươi đang nghe ta nói chuyện sao?” Nhan Tiểu Sắc hoài nghi, hươu tay trước mặt Cốc Lưu Phong.
Cốc Lưu Phong giật mình, cười cười đáp “ đương nhiên là đang nghe”
“Gạt người.” Ngu ngốc cũng nhìn ra được là hắn đang không tập trung tinh thần nha.
“Nàng ở lại kinh thành muốn làm cái gì?”
Nhan Tiểu Sắc như bắt được cơ hội, làm như chuyên tâm đi về phía trước ngắm hoa nở. Cốc Lưu Phong bất đắc dĩ phải hướng nàng nhận sai “ thực xin lỗi, ta vừa rồi thất thần, không nghe ngươi nói cái gì, có thể nói lại một lần không?”
“được rồi, nể tình ngươi chịu nhận sai, ta sẽ nói lại một lần” Nhan Tiểu Sắc ra vẻ đại nhân đại lượng
“Cám ơn a.” sư tỷ thì cá tính, sư muội lại tinh quái, hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên
“ngươi xem đóa hoa ở phía trước kia nở có đẹp không?
Cốc Lưu Phong nhìn vẻ mặt phấn chấn của nàng, có cảm giác mình bị đùa giỡn
“Sư tỷ phu, vẻ mặt của ngươi giống như là ta đang bắt nạt ngươi vậy đó” Nhan Tiểu Sắc lại hề hề chuyển đề tài.
Sự thật là thế mà, hắn rất tò mò không biết lúc nào nàng mới mệt mỏi hay có cảm giác nhàm chán vì từ lúc đi vào Nam Cung sơn trang đến giờ, nàng vẫn luôn trong tình trạng hưng phấn như thế.
“Ngươi hiểu lầm .” Tuy rằng hắn thật sự có loại ảo giác, tiểu nha đầu này dường như vì muốn xem diễn kịch mà đến.
“Ta mới sẽ không hiểu lầm.” Nàng khẳng định, này cũng quá tự tin đi?
“Ngươi vừa mới không phải hỏi ta sư tỉ ở lại kinh thành làm cái gì sao?”
“Ngươi sẽ nói cho ta biết ?”
Nhan Tiểu Sắc lại vui vẻ cười.
Cốc Lưu Phong đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó, ngữ khí của nàng tràn ngập hưng phấn vì trò đùa của mình “ Ta không nói, bởi vì ta cũng không biết a”
Cốc Lưu Phong hoàn toàn không nói gì .
“Sư tỉ là như vậy, luôn thần thần bí bí .”
Vong Thu quả thật thường làm cho người ta cảm giác như vậy, cho nên Lưu Phong cũng không phản đối những lời này.
“Bất quá, sư tỉ để cho ngươi ở tại chỗ này chờ nàng, thực sự là quá yên tâm nha.”
Rõ ràng là có ẩn ý trong lời nói, hắn nhịn không được trừng mắt liếc nàng một cái.
“Sư tỷ ta rõ ràng là một đại mỹ nhân, vì sao mọi người đều nói nàng là nam nhân?” từ kinh thành đến Nam Cung sơn trang, nàng bị những lời đồn làm cho choáng váng đầu óc.
“Nàng nữ phẫn nam trang.”
“Gạt người, sư tỷ cũng không mặc quần áo nam nhân:, ít nhất là cho tới giờ nàng vẫn chưa thấy qua, đợi chút, lần trước hình như là mặc trang phục thái giám, như thái giám chắc không tính là nam nhân đi. Vì thế Nhan Tiểu Sắc khẳng định mình không có sai.
Cốc Lưu Phong bị những lời này của nàng dọa cho khiếp sợ, chưa bao giờ mặc quần áo nam nhân? Hay nên nói là ít mặc đồ nữ nhân mới đúng?
“Nhan cô nương –”
“Sư tỉ phu,” Nhan Tiểu Sắc bày ra bộ mặt nịnh nọt tươi cười “ngươi giống như sư tỷ, gọi ta là Tiểu Sắc thì được rồi”
Cốc Lưu Phong có một cảm giác kỳ quái, Nhan Tiểu Sắc vì sao muốn lấy lòng mình, nàng muốn điều gì từ hắn?
Quỷ dị! Hiệ