
trùm. Từ trong gương chiếu hậu, người đàn ông cúi đầu bỗng ngẩng lên, ông ta nheo mắt nhìn theo hướng chiếc xe bọn họ chạy, ánh mắt phức tạp không rõ ý tứ, đầu mày nhăn tít. Liệu có phải
trong lòng ông ta cũng có linh cảm, bởi lẽ khoảng cách giữa họ nhiều
nhất cũng chỉ hơn hai mét.
Khổng Lập Thanh nhìn bóng hình người đàn ông từ từ thu nhỏ lại trong
gương chiếu hậu, cô biết không cần mình mở lời, Chu Diệp Chương cũng sẽ
thu xếp cho người ấy ổn thỏa. Thậm chí ông ấy sẽ sống nốt phần đời còn
lại ở nơi này, đến ngày nào đó cô trưởng thành hơn, khi tâm thái hoàn
toàn buông bỏ sẽ có thể muốn đến gặp, chỉ là không biết đến ngày đó
người này có còn sống không thôi. Khổng Lập Thanh đời này sợ rằng không
thể có được hơi ấm tình cha.
Về đến thành phố B đã là buổi trưa, cho dù chuyến đi không xảy ra
chuyện gì, nhưng tâm trạng Khổng Lập Thanh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Buổi tối ăn cơm xong, tranh thủ thu dọn ít quần áo cho mình và Khổng Vạn Tường rồi cô cũng lên giường đi nghỉ sớm.
Chu Diệp Chương gần đây thời gian ở thư phòng làm việc cũng ít hơn
hẳn, buổi tối có chuyện gì cần giải quyết cũng chỉ ôm laptop ngồi trên
giường cạnh Khổng Lập Thanh xử lý. Khổng Lập Thanh nằm cạnh anh đọc sách hoặc xem ti vi, thời gian trước khi đi ngủ vì vậy trôi qua rất nhanh.
Khổng Lập Thanh hôm nay lên giường sớm, xem ti vi một lúc thì Chu
Diệp Chương cũng về phòng. Anh tắm xong mang nguyên cơ thể còn đầy bọt
nước lên giường. Khổng Lập Thanh xoay người nhìn Chu Diệp Chương, với
tay lấy chiếc gối dựa lưng ngồi xuống đầu giường, sau đó do dự hỏi anh:
“Cái này, em muốn hỏi, người nhà anh tính cách thế nào?” Câu hỏi này của cô quả thật hơi muộn màng, nhưng trước đây là vì có ý tránh, không nghĩ cũng không hỏi, mà Chu Diệp Chương cũng không chủ động nói với cô về
gia đình anh. Bây giờ nước đến chân mới nhày, bước vào danh gia vọng
tộc, cô thực sự thấy sợ.
Chu Diệp Chương dém chăn quanh người, cẩn thận quay lại nhìn gương
mặt lo âu của Khổng Lập Thanh, không thể nhịn cười. Người phụ nữ này
đúng là chẳng có tâm cơ gì cả, anh giơ tay cốc yêu vào trán cô một cái,
mặt rõ ràng đang suy nghĩ nghiêm túc. Anh xưa nay luôn thẳng thắn và
thoải mái với cô, ngay từ lần gặp đầu tiên đã xác định cô là người phụ
nữ của mình, thẳng thắn như vậy là đương nhiên, mặc dù tâm trạng lúc đó
với bây giờ là hoàn toàn khác nhau.
Chu Diệp Chương nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Nhà họ Chu
anh có rất nhiều người, chú bác cô dì, anh em họ, thông gia liên gia rất rườm rà. Bình thường không hay tụ họp, chỉ có ngày tết và sinh nhật bà
nội mới ở cùng nhau, đến lúc đó em tự nhiên sẽ gặp họ. Người chúng ta
thường xuyên tiếp xúc nhất chỉ có bà nội và A Thần, A Thần thì em biết
rồi, còn bà nội anh, ừm…” Chu Diệp Chương dừng lại, do dự một chút: “Bà
nội cách chúng ta hai đời, quy tắc nhiều một chút, hơi khó chiều. Trước
khi đưa em đi chào bà, anh sẽ mời người tới hướng dẫn em sơ qua, em chịu khó lắng nghe chút, được không?”
“À…” Khổng Lập Thanh phát hoảng, hình ảnh một người mặc sườn xám sang trọng đắt tiền loại may thủ công, nhấc tay động chân đều để ý góc độ,
mặt mũi nghiêm trang, mắt mày linh lợi, thân hình mảnh mai, khôn ngoan
sắc sảo sừng sững mọc lên trong đầu cô. Thật ra trí tưởng tượng Khổng
Lập Thanh có hạn, hình dung về bà nội anh, đầu cô chỉ ngẫu nhiên dựng
lại hình tượng Tống Mỹ Linh vô tình thấy trên mạng, nhưng vậy thôi đã đủ làm cô sợ toát mồ hôi.
Chu Diệp Chương đương nhiên không biết trong đầu Khổng Lập Thanh,
hình ảnh bà nội anh lại bị bóp méo đến thế. Ánh mắt anh nhìn Khổng Lập
Thanh khẽ trấn an, khích lệ: “Em đừng sợ, chúng ta không ở cùng bà, hai
người quan hệ hữu hảo thì lâu lâu qua lại thăm hỏi nhau, nếu không thích thì lễ tết chúng ta tránh đi chỗ khác.”
Chu Diệp Chương muốn an ủi để cô đỡ hoảng, Khổng Lập Thanh nghe xong
lại càng thấy lo buồn, xưa nay quan hệ “mẹ chồng nàng dâu” vốn là chuyện khó dò. Về phần cô, bởi vì bị mối quan hệ tồi tệ với mẹ kế ám ảnh nên
nảy sinh tâm lý sợ hãi bị phụ nữ bề trên không ưa, đằng này lại còn cả
một gia tộc. Nghĩ tới vấn đề sắp phải đối mặt, cô thấy lòng hoảng hốt
không yên, tinh thần sa sút mấy phần.
Chu Diệp Chương nhìn cô quay lưng có vẻ mệt mỏi, buồn bã. Thật ra
chuyện này anh cũng có chỗ không phải với bà nội, nhưng Khổng Lập Thanh
là người phụ nữ của anh, anh không muốn cô chưa bước chân vào nhà họ Chu đã phải chịu áp lực như vậy.
Chu Diệp Chương quay người, cúi xuống nâng mặt Khổng Lập Thanh lên,
nói: “Lập Thanh, cuộc sống sau này của em sẽ hoàn toàn không như hiện
nay. Anh sẽ cho em những gì tốt nhất, anh sẽ để em được cười ngạo thiên
hạ, để em không còn phải chịu ấm ức, em tin anh không?”
Khổng Lập Thanh mỉm cười với anh, cô tin anh, cô biết anh là người
hành động vượt xa lời nói. Có thể nói ra những lời này với cô, thật sự
là không dễ dàng gì, cô nhìn anh khẽ đáp: “Anh không bao giờ được bỏ rơi em.”
“Anh hứa.” Lời hứa của Chu Diệp Chương hiệu quả ngang thuốc tiên, Khổng Lập Thanh tạm thời yên tâm rúc vào trong chăn.
Quay lưng về phía Ch