XtGem Forum catalog
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323262

Bình chọn: 7.5.00/10/326 lượt.

tiểu thư đang uống

nước, tư thế chẳng có chút gì dịu dàng của một tiểu thư cần có, thậm chí hành động mở chai nước đưa thẳng lên miệng tu một hơi còn có phần thô

lỗ, đoàn người bọn họ đều dừng lại ở cửa.

Nhị tiểu thư uống thỏa cơn khát, nho nhã đóng nắp chai nước nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, sau đó quay ra cửa nhìn bọn họ, trước khi lên tiếng

nhị tiểu thư còn đưa tay lên lau miệng. Khổng Lập Thanh nhìn thấy dòng

nước dây lên mu bàn tay nhị tiểu thư, sau đó bị cô ấy vẩy cho rơi thẳng

xuống nền nhà, dần dần mất dấu trên tấm thảm.

“Về rồi à?” Nhị tiểu thư lên tiếng hỏi Chu Diệp Chương trước.

Chu Diệp Chương chưa vội trả lời, anh một tay bế Khổng Vạn Tường, một tay dắt Khổng Lập Thanh đi đến chỗ cô ta.

“Chu Bảo Châu, con gái nuôi của bà nội.” Chu Diệp Chương nói với

Khổng Lập Thanh, sau đó anh quay về phía Chu Bảo Châu giới thiệu: “Đây

là Khổng Lập Thanh.”

Khổng Lập Thanh trong phương diện giao tiếp cùng người khác luôn chậm nửa nhịp, Chu Bảo Châu có ý thức chủ nhà, chủ động giơ tay rất lịch sự

nói: “Cô Khổng, xin chào!”

“Xin chào, cô Chu.” Khổng Lập Thanh bắt tay Chu Bảo Châu giống như bạn tốt lâu năm gặp lại.

Chu Bảo Châu sau khi thu tay lại, đột nhiên giơ hai tay ôm lên ngực,

đối diện với Chu Diệp Chương, ngón cái tay phải chỉ chỉ về phía Khổng

Lập Thanh: “Bạn gái à?”

“Ừm.” Chu Diệp Chương mặt không biểu cảm.

“Muốn kết hôn?”

“Sắp tới.”

Hai người đứng đối diện, một hỏi một đáp như thể xung quanh không có

người. Hỏi đáp xong, Chu Bảo Châu lại đưa tay phải lên vê cằm, nhìn Chu

Diệp Chương không biết tưởng tượng những gì. Sau cùng cô ta chỉ tay vào

Khổng Vạn Tường đang được Chu Diệp Chương bế hỏi: “Con trai à?”

“Ừm.”

Hai người lại tiếp tục đối đáp.

“Ngoài giá thú?” Chu Bảo Châu tư thế không đổi, tay vẫn vê cằm. Khổng Lập Thanh thấy mặt Chu Diệp Chương biến sắc, nhìn có vẻ như bất đắc dĩ

cho qua. Anh không trả lời Chu Bảo Châu ngay mà bế Vạn Tường đến ngồi

lên sofa rồi mới quay lại nói: “Sao cô không về nhà cũ? Bà nội biết cô

về chưa?”

Chu Bảo Châu nhún nhún vai, đi qua Chu Diệp Chương ngồi xổm xuống

trước mặt Khổng Vạn Tường, không quay đầu lại đáp: “Khẳng định là biết

rồi, à, nhưng năm nay tôi xin học thạc sĩ liên kết ở đại học Hồng Kông,

có mấy tác phẩm cần hoàn thành gấp, mẹ nhìn thấy tôi cả ngày người ngợm

dính bùn chắc chắn sẽ nổi điên. Mà chắc chắn mẹ không cho tôi mang bùn

về nhà, thế nên tôi tới đây, mượn tạm tầng hầm nhà cậu.”

Chu Diệp Chương kéo Khổng Lập Thanh bên cạnh ngồi xuống sofa, tay vò

đầu như thể gặp chuyện khó nghĩ. Chu Bảo Châu bên cạnh đối diện Khổng

Vạn Tường, hai cặp mắt một lớn một nhỏ nhìn vào nhau hồi lâu, Chu Bảo

Châu đột ngột đưa tay ra vuốt vuốt má cậu bé: “Ta là bà cô của cháu, gọi một tiếng bà trẻ ta nghe xem sao. Ba cháu từ xưa tới nay không gọi ta

là cô, cháu gọi thử ta nghe xem nào?”

Khổng Vạn Tường co chân ngồi trên sofa, có phần không hiểu tình cảnh

trước mắt, cậu quay sang nhìn Khổng Lập Thanh bên cạnh cầu cứu, Khổng

Lập Thanh cũng ngô nghê nhìn lại con, chẳng thể cho cậu câu trả lời.

Chu Diệp Chương bỏ tay khỏi trán xen vào: “Cô định ở đây bao lâu?”

“Có lẽ nửa tháng.” Chu Bảo Châu đáp tự nhiên mà tùy tiện, nói xong

lại quay về chủ đề cũ, hỏi lại Vạn Tường: “Ngoan, gọi ta một câu bà cô

đi.”

Vạn Tường là đứa trẻ biết lễ phép, cho dù rất không thích bị người ta vuốt má, cũng không tìm được câu trả lời từ mẹ bên cạnh, nhưng vẫn lễ

phép chào một câu khe khẽ: “Bà cô.”

Chu Bảo Châu nghe được câu chào mong muốn cuối cùng cũng hài lòng, cô ta vỗ nhẹ vào má Vạn Tường: “Cậu bé ngoan, đáng yêu hơn ba.” Chu Bảo

Châu đứng lên vừa lòng mãn ý vỗ tay, nói với hai người lớn ngồi trên

sofa: “Được rồi, tôi đi có việc, cơm tối không cần chờ.” Nói xong chẳng

đợi ai đáp lại, Chu Bảo Châu xắn tay áo thoăn thoắt bỏ đi.

Ba người ngồi nguyên tại chỗ nhìn Chu Bảo Châu biến mất sau cầu thang, Vạn Tường quay sang hỏi Khổng Lập Thanh: “Mẹ, đấy là ai?”

Khổng Lập Thanh quay sang nhìn Chu Diệp Chương, kỳ thực cô cũng rất muốn hỏi: “Đấy là ai?”

Câu hỏi này của Khổng Lập Thanh cho đến buổi tối lên giường mới được

Chu Diệp Chương giải đáp. Theo lời Chu Diệp Chương, Chu Bảo Châu là “con cừu đen” trong nhà họ Chu. Trong một lần ra ngoài đột nhiên bà nội Chu

Diệp Chương đưa Chu Bảo Châu về nuôi, lúc đó Chu Bảo Châu mười tuổi. Đến bây giờ Chu Diệp Chương vẫn thực sự không biết cơ duyên cụ thể của

chuyện nhận nuôi này. Lúc Chu Bảo Châu về nhà họ Chu, ông nội Chu Diệp

Chương vừa mới mất, Chu Bảo Châu nhỏ tuổi lại ngoan ngoãn nghe lời trở

thành chỗ dựa tinh thần cho bà nội anh. Bà nội Chu Diệp Chương dốc lòng

dốc sức mong muốn dạy dỗ Chu Bảo Châu thành một thục nữ mười phân vẹn

mười, từ đầu đã tìm đủ loại thầy về dạy dỗ, mà Bảo Châu từ nhỏ đã xinh

đẹp, thông minh, nghe lời, lớn một chút đã nói được mấy ngoại ngữ, chơi

đàn dương cầm, vẽ tranh sơn dầu, thành thạo lễ nghi phép tắc, tất cả đều hoàn hảo, cứ như vậy tiến lên, Bảo Châu dưới sự dạy dỗ của bà nội sắp

trở thành cực phẩm.

Nhưng, trên thế giới luôn tồn tại chữ nhưng này, Bảo Châu năm mười

lăm mư