Polly po-cket
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323184

Bình chọn: 7.00/10/318 lượt.

ện tư thế hiện tại của mình rất khó coi, miệng hình như còn vết nước

miếng.

Khổng Lập Thanh cảm thấy mất mặt, nhanh chóng ngồi dậy đưa tay lau

hai bên mép, lúc nhìn lại cô phát hiện ánh mắt mỹ nhân nhìn mình dường

như rất lạnh, tỏa hàn khí ra bốn phía. Khổng Lập Thanh trước nay đều hâm mộ những mỹ nữ lạnh lùng, người trước mặt khiến cô cảm thấy mấy phần

thân cận nhưng trực giác vẫn mach bảo cô biết, mình đang sợ cô ấy.

Chương 9: Nhà họ Chu

Mỹ nhân xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo, hơn nữa còn rất cao. Khổng Lập Thanh phải ngửa cổ mới nhìn được cô ấy, đâm ra có vài phần yếu thế. Chu Diệp Chương và mỹ nhân đều đang đứng trước mặt cô, Khổng Lập Thanh vô

thức muốn đứng lên, nhưng Chu Diệp Chương động tác nhanh hơn đã ngồi

xuống cạnh cô, tay còn ấn vai ý bảo cô ngồi yên.

“Cô ấy là Lâm Diên, mấy ngày tới cô ấy sẽ đến dạy em vài thứ.”

Chu Diệp Chương ngồi xuống bên Khổng Lập Thanh, chân anh vắt chéo lên nhau, ngữ điệu có phần lạnh nhạt, anh hơi ngửa cổ nhìn cô gái trước

mặt: “Đây là người cô cần hướng dẫn, cô ấy là Khổng Lập Thanh.”

Lâm Diên vừa vặn chuyển mắt đến khuôn mặt Khổng Lập Thanh, cô khẽ cười, giọng khách khí như với khách hàng: “Cô Khổng, chào cô.”

Khổng Lập Thanh yên lặng nhìn Lâm Diên một lát mới nói: “Cô Lâm, chào cô.”

“Mấy ngày này phiền cô.” Là tiếng Chu Diệp Chương bên cạnh.

“Bắt đầu từ ngày mai, hàng chiều cô Khổng sẽ đến chỗ tôi học.” Lâm

Diên đã quay sang Chu Diệp Chương, chậm rãi thông báo công việc.

Chu Diệp Chương hỏi lại: “Sao lại phải đến chỗ cô, học ở đây không được à?”

Lâm Diên cười: “Hãy tin tôi, đến chỗ tôi là hợp lý nhất.”

Chu Diệp Chương ngừng tranh cãi, anh gật đầu: “Cũng được.”

Lâm Diên lại cười: “Vậy tôi đi trước đây, chiều mai tôi sẽ đến đón cô Khổng.”

Chu Diệp Chương đồng ý: “Để tài xế đưa cô Lâm về.”

Lâm Diên hướng về phía Chu Diệp Chương rồi Khổng Lập Thanh chào cáo

biệt, sau đó uyển chuyển đi ra, giày cao gót gõ trên nền đá nhịp nhàng,

rõ nét.

Lâm Diên ra khỏi phòng, Chu Diệp Chương đem chân đang vắt chéo bỏ

xuống. Khổng Lập Thanh tư thế không đổi, hai người ngồi nghiêm chỉnh

trên sofa, nhất thời im lặng.

Sau một hồi im lặng, Chu Diệp Chương khàn khàn hỏi: “Em quen chưa?”

Khổng Lập Thanh đáp lại rất nhẹ: “Cũng quen.”

Lại sau một hồi im lặng nữa, Chu Diệp Chương nói vô cùng khẽ, gần như thì thầm: “Đây là nhà của chúng ta.” Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Khổng Lập Thanh cũng thì thầm: “Vâng.”

Chu Diệp Chương nói to hơn một chút: “Ở đây không như ở trong nước, anh sợ có lúc không chăm sóc cho em được.”

“Em biết, anh không cần lo lắng.” Khổng Lập Thanh ghé sát vào, tựa

đầu lên vai anh. Cô biết, anh muốn cô được ngạo nghễ trước người đời

nhưng lại sợ khí chất cô chưa được rèn luyện, nên mới tìm người đến

hướng dẫn.

“Ai dám bắt nạt em, anh sẽ khiến họ phải trả giá.” Chu Diệp Chương

nhẹ nhàng nói ra câu này, không giống như lời hứa, giống như một lời an

ủi hơn.

Khổng Lập Thanh thở nhẹ ra một hơi, căn bản muốn ngăn anh lại, nhưng

lời ra tới miệng lại bị nuốt xuống. Thế giới của Chu Diệp Chương đầy rẫy những cuộc chiến khốc liệt, khác hẳn thế giới của cô. Huống hồ mấy năm

nay cô không ngừng nhẫn nhịn lùi bước để cầu sống yên ổn, cuối cùng cũng thất bại. Nghĩ cho cùng kiểu sống hèn nhát muốn yên thân như cô cũng

không hẳn hay, nhưng nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau là vì anh bị

thương, cô ái ngại không nói gì, nắm lấy bàn tay anh.

Hai người không nhìn nhau nữa, Chu Diệp Chương phóng tầm mắt ra phía

trước nói chậm rãi mà nghiêm túc: “Nhà họ Chu kiến nghiệp từ ngành vận

tải biển, đời ông nội anh làm ăn phát đạt nhất, nhưng ông lại mất sớm.

Bố anh tiếp quản lại vội vàng, hơn hai mươi năm trước công việc làm ăn

bị thua lỗ nghiêm trọng, cơ nghiệp tổ tiên dường như mất trắng, bố anh

bất đắc dĩ phải hợp tác với xã hội đen, tham gia buôn lậu, cho dù giữ

được sản nghiệp gia tộc nhưng không giữ được mạng bố và mẹ. Lúc anh mới

tiếp quản cũng không tránh khỏi phải tiếp tục dây dưa, nhưng mấy năm nay đã dứt khoát không quan hệ, em đừng lo lắng.”

Đây là lần đầu tiên Chu Diệp Chương kể cho Khổng Lập Thanh nghe

chuyện nhà mình, giọng đều đều có chút trầm đặc khi nhớ đến chuyện đau

lòng. Anh muốn cô yên tâm, không phải sống trong sợ hãi, Khổng Lập Thanh cũng hiểu tâm ý của anh.

Căn phòng này trần cao hơn bình thường, bên ngoài là tán cây mát

rượi, dù mặt trời đã chiếu quá nửa phòng nhưng ngồi đây vẫn cảm thấy mát mẻ. Khổng Lập Thanh gối đầu trên đùi Chu Diệp Chương lòng bình yên, hai người hàn huyên vài chuyện tầm phào, không khí ấm áp mà lãng mạn.

Khổng Lập Thanh hơi lười biếng, đó là một loại lười biếng từ nội tâm

đến thân thể, cô xoay người, rúc đầu vào lòng Chu Diệp Chương, thở phào

nghĩ: “Chúng ta coi như người một nhà, Khổng Lập Thanh em có nhà rồi.”

Khổng Lập Thanh xoay lật làm loạn trên người Chu Diệp Chương, Chu

Diệp Chương vuốt tóc cô, tóc Khổng Lập Thanh khá dài, Chu Diệp Chương

lùa tay vào đó, dùng ngón tay quấn tóc cô vài vòng, giống như trêu đùa

thú cưng vậy.

Anh biết Khổng Lập Thanh đã yên tâm trở lại, anh thích cô, đau lò