
Chương luồn qua để cô gối lên, cũng tự điều
chỉnh tư thế để cô có thể nằm thoải mái nhất. Mấy ngày gần đây, động tác này hai người đã phối hợp đến ăn ý.
“Em uống thuốc tránh thai à?” Trong bóng tối giọng đàn ông đột nhiên
cất lên, nghe ra ngữ điệu bình thường, không biểu lộ cảm xúc gì.
Khổng Lập Thanh hơi cứng người, sau đó lập tức thả lỏng, cô biết vỉ
thuốc tránh thai hàng ngày mình để trong tủ đồ nhà tắm đã bị Chu Diệp
Chương nhìn thấy, căn bản cô cũng không định giấu diếm, cho nên nhẹ
nhàng “ừm” một tiếng thừa nhận.
Không gian lại rơi vào im lặng, đã khá lâu vẫn chưa thấy Chu Diệp
Chương nói gì thêm, Khổng Lập Thanh nhạy cảm hiểu được băn khoăn của
anh. Đêm dài yên tĩnh chỉ nghe tiếng đàn ông thở đều đều, lát sau bàn
tay anh đặt lên vai cô, hai ngón tay xoa nhè nhẹ, Khổng Lập Thanh biết
Chu Diệp Chương đang tự hỏi điều gì, cô yên lặng chờ đợi phản ứng của
anh.
Hồi lâu sau ai ngờ kết quả nhận được là một câu nói chẳng liên quan
gì: “Mai là thứ Bảy, nếu thời tiết đẹp chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
“Vâng.” Khổng Lập Thanh thuận miệng đáp lại một câu. Chờ cô nói xong, anh xoay người, chân khẽ gác lên cô, tay ôm cô vào lòng, giọng nghèn
nghẹt: “Ngủ thôi.” Không gian lại chìm vào im lặng, Khổng Lập Thanh bình thản nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, thời tiết rất đẹp, Chu Diệp Chương, Khổng Lập
Thanh lại thêm A Thần và Vạn Tường ăn sáng xong bèn nhanh chóng xuất
phát. Xe chạy thẳng một mạch hướng ra phía ngoại ô, hơn một tiếng sau,
chạy quá nửa thành phố, cuối cùng cũng dừng lại trước một đồng cỏ xanh
bạt ngàn, không khí trong lành.
Xe dừng hẳn Khổng Lập Thanh mới biết đây hóa ra sân golf, bãi đỗ xe
rộng rãi nhưng lại chỉ có mấy chiếc, xuống xe cũng chẳng thấy bóng dáng
người nào, Chu Diệp Chương bước xuống cũng chẳng đợi ai, đi thẳng vào
trong.
Khổng Lập Thanh chưa từng nhìn thấy sân golf, cô mới chỉ nhìn thấy
chỗ tập chơi golf, đó là khi cô còn học trung học ở thành phố T, bên kia đường cái đối diện trường học có một sân tập. Trong ấn tượng của cô lúc đó, nơi đấy bốn mùa đều bát ngát màu xanh, xung quanh là tường bao, bên trên vây lưới, ban đêm cũng thắp rất nhiều bóng đèn cao áp, ánh sáng
hắt xuống cây lá rõ như ban ngày. Nơi ấy ngày đêm đều có những chiếc xe
sang trọng ra vào, không nhìn rõ bóng người trong xe nhưng cô biết đó
đều là những người thuộc đẳng cấp mà mình không thể nào với tới.
Đối với Khổng Lập Thanh mà nói, chơi golf luôn là một trong số những
hoạt động mà cô ngưỡng vọng, cho nên khi tận mắt nhìn thấy một màu xanh
trải dài mênh mông, cho dù không đến nỗi sốc nhưng cũng sửng sốt nhất
thời không biết phải phản ứng thế nào.
Hôm nay trời nắng, Chu Diệp Chương đã có gậy chơi golf, lúc dừng ở
quầy mua gậy cho Khổng Lập Thanh cũng nhân thể mua luôn cho cô một cặp
kính râm. Cặp kính anh chọn là hàng hiệu, kiểu to bản che hết cả nửa
khuôn mặt rất thịnh hành. Anh đeo thử cho Khổng Lập Thanh, sau đó còn
nghiêng đầu xoay mặt cô tứ phía để nhìn ngắm chán chê rồi trêu đùa: “Anh nhắc em, lần sau có thời gian rỗi cũng nên đi dạo phố tự mình mua sắm
ít phụ kiện hiểu không? Sao cứ phải để anh “đánh” em mới “động” như vậy? Mua sắm chẳng phải là sở thích của phụ nữ bọn em hay sao?” Có thể thấy
lúc này tâm trạng anh rất tốt, Khổng Lập Thanh lại có vẻ ngại ngùng,
nghiêng đầu tránh sang một bên coi như không nghe thấy. Chu Diệp Chương
vui vẻ trêu đùa, không khí cũng thoải mái hơn nhiều, mọi người cũng thấy nhẹ nhõm.
Khổng Lập Thanh chắc chắn không định đánh golf, lúc đi tới sân, Chu
Diệp Chương biết thế cũng không phí công kèm cặp, anh nhanh chóng tìm
một chuyên gia xinh đẹp đến chỉ dạy cho cô mấy kỹ thuật đơn giản. Thu
xếp xong bèn bỏ mặc cô, bản thân dắt theo hai người một lớn một nhỏ đi
sang bên cạnh.
Bọn họ không đi xe điện, đoàn người chia thành hai nhóm, bên này là
Khổng Lập Thanh đang được huấn luyện viên cầm tay dạy từng động tác, bên kia là A Thần vào vai caddy[1'> đang cõng túi gậy golf, Chu Diệp Chương
tự tay dạy cho Khổng Vạn Tường. Thực ra Khổng Vạn Tường cũng mới cao hơn cây gậy golf một tí, thằng bé có thể học được gì, chẳng qua là du ngoạn hít thở không khí trong lành mà thôi. Chu Diệp Chương rõ ràng cũng là
người tâm lý, anh chỉ cho Vạn Tường mấy thứ cơ bản, sau đó để thằng bé
tự chơi. Vạn Tường được đi chơi thì rất vui sướng, không ngừng ríu rít
bên cạnh họ.
[1'> Caddy: Nhân viên kéo bao gậy trong sân golf.
Khổng Lập Thanh đánh bóng còn chưa được coi là đã nhập môn, vật vã cả nửa ngày mới hơi chạm đến “môn đạo”[2'>, đánh một gậy cũng chệch choạc
hồi lâu mới trúng, nữ huấn luyện viên xinh đẹp vì đạo đức nghề nghiệp
nên thái độ rất dễ thương, khuôn mặt luôn tươi cười. Không có Chu Diệp
Chương bên cạnh theo dõi, Khổng Lập Thanh cảm thấy nắng vàng cỏ xanh nơi đây rất đẹp. Ra tay đánh một gậy trúng bóng, chắc chắn bóng chẳng thể
trúng lỗ, nhưng chỉ cần có thể đánh bóng bay lên như vậy, cho dù chẳng
biết sẽ bay đi đâu, Khổng Lập Thanh vẫn có cảm giác hài lòng.
[2'> Môn đạo: Ý chỉ ngưỡng cửa nhập môn.
Nhóm Chu Diệp Chương, A Thần và Vạn Tường